Chương 7
8
Sau khi nghĩ rõ mục đích.
Tôi không do dự nữa, tối đó liền nhắn tin cho Lương Hồng.
Tôi: 【Tôi muốn gặp anh.】
Lương Hồng: 【Lại muốn “cái đó” nữa à?】
Tôi: 【Cũng… gần gần vậy.】
Bên kia im lặng nửa phút.
Rồi bất ngờ gửi tới một loạt tin nhắn dồn dập.
Lương Hồng: 【Gửi địa chỉ đi, anh đến ngay.】
Lương Hồng: 【Em đừng nhúc nhích, đừng đi đâu hết, cũng đừng làm gì cả!】
Lương Hồng: 【Chờ anh 15 phút.】
Lương Hồng: 【Nhất định phải chờ anh, tuyệt đối đừng làm bậy, nghe chưa?】
Ủa sao anh vẫn căng vậy trời.
Tôi đã hứa với anh là không đặt trai đẹp nữa rồi mà.
Tôi vội trấn an:
【Được rồi, em chờ anh.】
Mười hai phút sau.
Người đàn ông thở dốc gõ cửa phòng tôi.
Áo khoác vắt trên tay, mấy chiếc nút sơ mi trước ngực đã bung ra vài cái.
Cơ ngực rắn chắc hiện rõ, phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Vừa bước vào cửa, anh vừa cố lấy lại nhịp thở, vừa giải thích:
“Đèn đỏ mấy chỗ liền bị kẹt xe, anh chạy bộ tới.”
Vừa vào đã cuống quýt quan sát tôi từ trên xuống dưới.
“Không sao chứ? Em chưa… chưa làm gì chứ?”
Tôi cam đoan đi cam đoan lại.
Vậy mà vẫn bị Lương Hồng nắm chặt vai, kéo sát lại.
Ánh mắt anh dò xét từng centimet da thịt lộ ra ngoài của tôi.
Nhìn kỹ rất lâu.
Cuối cùng dường như mới thở phào.
Anh thở dài một hơi dài như trút được gánh nặng, ngực phồng lên dữ dội.
Bất ngờ, anh siết tay lại, ôm chặt lấy tôi.
Trong chớp mắt, đầu tôi bị kẹp giữa hai khối mềm rắn đàn hồi…
Aaa, cảm giác bị ngộp chết trong cơ ngực là như vầy nè!
Tôi rơi vào mê trận ngay lập tức.
Hạnh phúc đến nghẹt thở.
Giọng Lương Hồng thấp trầm, rung theo lồng ngực, len vào tai tôi khiến cả người tê rần:
“Em biết anh đã lo thế nào không…”
Tôi cảm động đến ấm lòng, rướn người nhón chân muốn hôn anh—
Ờm, không tới.
Tôi: “…”
Lương Hồng bật cười khẽ.
Bất ngờ anh khụy gối, rồi dùng một tay bế tôi lên.
Bắp tay săn chắc nâng lấy đùi tôi, nhẹ nhàng đặt xuống sofa.
Ngón cái anh lướt qua môi tôi, gợi lên bao liên tưởng.
“Được chứ?”
Thấy tôi gật đầu, anh mới cúi xuống hôn.
Nụ hôn dịu dàng, ngắn ngủi, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó, anh ôm tôi nửa nằm trên sofa, như thể chuẩn bị tâm sự cả đêm.
“Có chuyện này… anh vẫn chưa kể với em.”
“Thật ra năm xưa mẹ anh như vậy, cũng vì cha anh ngoại tình…”
Tóm lại là…
Ba ly hôn, mẹ cô đơn, anh thì bất lực, gia đình tan vỡ.
Tôi có thể lắng nghe tổn thương của anh từ gia đình nguyên sinh.
Nhưng anh cũng biết tôi nghe xong là muốn làm gì rồi đúng không?
Tôi lơ đãng nghe, thi thoảng “ừm” vài câu cho có.
Cho đến khi anh kể hết chuyện cha mẹ, bắt đầu định kể chuyện bản thân, tôi không nhịn được nữa.
Lật người đè anh xuống.
Ấn tay lên cơ ngực đang căng cứng của anh, rồi bịt miệng lại luôn.
Lải nhải cái gì mà lải nhải.
Sức lực không đem xài đúng chỗ à?
Lương Hồng bất lực, một tay đỡ lấy eo tôi sợ tôi ngã, nằm yên để tôi hôn cho đã.
“Giờ em không muốn c/h/ế/t nữa à?”
“…Em khi nào muốn c/h/ế/t vậy?”
Tôi còn không biết đấy?
Hai ánh mắt giao nhau, đều tràn đầy hoang mang.
“Em không có ý định t/ự s/á/t, sao lại thuê s/á/t t/h..ủ?”
“Em đặt… nam người mẫu mà?!”
Lại là mấy từ bị nền tảng chặn!