Một Phút Cũng Giỏi Rồi - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
7
 
Từ sau hôm đó.
 
Đối phương như thể mở ra một công tắc mới.
 
Mỗi ngày đều nghĩ đủ cách gửi tôi ảnh cơ bắp các kiểu.
 
Lúc đầu tay nghề còn kém, hoàn toàn dựa vào body để gỡ điểm.
 
Dưới sự “huấn luyện” không ngừng của tôi.
 
Trình độ chụp ảnh của anh tiến bộ theo từng ngày.
 
Thậm chí còn học một hiểu mười, biết sáng tạo biến tấu.
 
Chẳng bao lâu sau, không cần tôi nhắc nhở chi tiết, mấy tấm hình anh gửi sang đều khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn xạ.
 
Hai tháng sau, kỹ năng gần như sánh ngang với mấy hot boy chuyên “lách ranh giới” trên Douyin, Xiaohongshu.
 
Điều quý giá nhất là — tấm nào cũng đúng gu tôi y như in.
 
Cứ như là cố tình dỗ dành vậy.
 
Dù có chậm chạp đến mấy, tôi cũng bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
 
Lương Hồng hình như… có tình ý với tôi?
 
Nhưng xét đến nghề nghiệp của anh, biết đâu đó chỉ là “tình cảm nghiệp vụ”?
 
Rốt cuộc là tình cảm thật, hay diễn trò?
 
Tôi nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời.
 
Thế là khi gặp cô bạn thân Lâm Thanh Thanh, tôi tranh thủ hỏi dò:
 
“Nếu có một anh trai đẹp, mỗi ngày vừa trò chuyện với cậu, vừa gửi ảnh body đều đều.
 
“Không những không lấy tiền, còn khuyên cậu đừng tiêu tiền vào mấy anh như vậy… thì cậu thấy sao?”
 
Là thật lòng đúng không?
 
Bạn thân lập tức chắc nịch:
 
“Lừa tình lừa tiền đó má.”
 
Tôi chưa chịu thua, móc điện thoại ra:
 
“Nhưng mà ảnh cơ ngực anh ấy to thật đó.”
 
Lâm Thanh Thanh xem xong tấm hình, thái độ quay ngoắt 180 độ:
 
“Sao không nói sớm! Chơi được là lời rồi.”
 
Cô ấy nghĩ một lát rồi thêm:
 
“Miễn là đừng dính đến yêu đương gì là được. Yêu đương rối lắm.”
 
Thấy tôi còn do dự, cô ấy liền trừng mắt nhìn tôi:
 
“Mới vậy đã quên cái hôm chia tay, khóc bù lu bù loa vì cái thằng cặn bã cắm sừng kia, lôi tôi đi uống suốt 3 ngày liền à?”
 
Tôi chột dạ bẻ ngón tay.
 
Tình cảm đã trao giống như nước đổ đi.
 
Chân thành đã cho thì không thể lấy lại được.
 
Dù có dứt khoát khi chia tay, vết thương để lại trong lòng vẫn cần thời gian để lành lại.
 
Nếu lại bị tổn thương một lần nữa thì sao?
 
Tôi nhớ lại lần thất bại trước, vô thức rùng mình.
 
Vội vàng lắc đầu:
 
“Không yêu, không yêu, chỉ chơi thôi!”
 
Lâm Thanh Thanh gật đầu hài lòng, lúc này mới chịu buông tha tôi.
 
Khi rời khỏi nhà hàng.
 
Tôi bỗng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.
 
Nãy giờ… hình như vừa lướt qua một bóng người quen thuộc?
 
Tôi nhìn kỹ thêm lần nữa, chỉ thấy dòng người tấp nập, toàn gương mặt lạ.
 
Nhà hàng này là nơi tôi và Thanh Thanh hay gặp nhau định kỳ, rất nhiều người quen biết cũng biết chuyện đó.
 
Là trùng hợp… hay cố ý?
 
“Có chuyện gì sao?”
 
Tôi nghĩ một lúc, rồi khoác tay Thanh Thanh rời đi.
 
“Không có gì.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo