Chương 4
5
Sau khi Cam Hồng Tân rời đi.
Tôi ngượng ngùng cảm ơn Yên Sơ:
“Tôi sẽ trả thêm tiền.”
Dù quan điểm không giống nhau, nhưng anh ấy hình như là người tốt.
Yên Sơ không trả lời ngay.
Anh nhìn tôi vài giây, vẻ mặt lưỡng lự:
“Có phải vì thất tình nên cô mới thuê tôi không?”
Cái này cũng bị phát hiện luôn hả?
Tôi rụt rè gật đầu:
“…Cũng hơi hơi vậy.”
Yên Sơ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn tôi trở nên dịu dàng hơn.
Loáng thoáng có chút thương cảm.
“Không đáng để vì anh ta mà làm vậy. Hãy yêu lấy bản thân, sống cho tử tế, đời người chỉ có một lần thôi.
“Số tiền đó tôi sẽ trả lại, sau này đừng làm vậy nữa, biết chưa?”
Tôi hơi mơ hồ.
Chỉ nghe nói khách làng chơi khuyên gái bán hoa “quay đầu là bờ”.
Chứ chưa từng thấy chiều ngược lại.
Đúng là trai ngoan giữ thân như ngọc.
Nhưng anh vừa mới giúp tôi, lời khuyên cũng có vẻ xuất phát từ thiện ý.
Tôi thử nhìn mặt anh xem thế nào.
Mới nhìn một giây, mắt tôi lỡ bay xuống dưới.
Haiz, cũng tại cơ ngực anh ấy to quá.
Ngực chắn cả tầm nhìn, muốn nhìn thứ khác cũng khó.
“Tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng mà… tôi vẫn có thể tìm anh nữa không?”
Tôi nhớ tới quy tắc của anh, vội bổ sung thêm:
“Không có ý gì đâu, chỉ là… chỉ muốn trò chuyện thôi.”
Yên Sơ nghiêm túc gật đầu.
“Nếu cần, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay anh lớn, bao trọn cả tay tôi, ngón tay dài và rắn rỏi.
“Cho tôi giới thiệu lại, tôi tên là Lương Hồng.”
……
Kể từ hôm đó.
Tôi và Lương Hồng trở thành bạn mạng đơn thuần.
Mỗi ngày anh đều nhắn cho tôi: chào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối.
Còn chia sẻ rất nhiều khoảnh khắc đẹp của cuộc sống.
Chiều tà rực rỡ, lá đỏ mùa thu, chú chó đáng yêu được người lạ dắt ngang qua đường.
Chỉ là không hiểu sao…
Mỗi khi tôi biến mất quá lâu, anh lại hóa thân thành bạn trai bệnh kiều.
【Báo danh cái coi.】
【Sao cả tiếng rồi chưa trả lời.】
【Cô đi đâu rồi, đang làm gì vậy?】
【Trả lời đi!】
Trời ơi, anh ấy thiệt đó, tôi khóc c/h/ế/t mất.
Chỉ vì sợ tôi lại đi đặt trai đẹp, mà dùng hết mọi cách để canh chừng tôi.
Cho đến một đêm khuya.
Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi, mở cuộc nói chuyện thẳng thắn với anh.
【Tôi thấy á, lựa chọn là tự do của con người, sao anh cứ cản tôi hoài vậy?】
Một lúc sau, Lương Hồng gửi đến một tràng tin nhắn dài.
Tôi chăm chú nhìn—
【Mẹ tôi từng có hôn nhân bất hạnh, cũng từng giống cô, muốn….
【Sau khi cha tôi rời đi, bà càng khó kiềm chế suy nghĩ đó, cuối cùng bỏ lại tôi, rồi đi….
【Về sau tôi mới biết, ham muốn quá mức là một loại bệnh lý tâm thần. Có gì cô cứ nói với tôi, đừng ngại, cô chỉ là đang bị bệnh thôi.】
……?
Suy nghĩ rác rưởi, từ nhạy cảm còn nhiều hơn nữ chính trong truyện ngược.
May mà tôi có kinh nghiệm nhiều năm cày web văn toàn chỗ đầy chữ bị chặn.
Tuy không biết chính xác anh ấy dùng từ gì.
Nhưng đã bị hệ thống che hết như vậy…
Thì cứ mặc định đó là “mấy cái vàng khè”, chắc chắn không sai!
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng đoán được ý chính.
Hình như anh ta tưởng tôi bị… nghiện ….
Còn lấy mẹ mình làm ví dụ, khuyên tôi đừng buông thả bản thân.
Ủa mà thời đó phụ nữ cũng chơi trai đẹp rồi hả?
Dì đúng tiên tiến luôn á.
Để chắc rằng tôi hiểu đúng ý ảnh.
Khi trả lời, tôi nảy ra một ý.
Cố tình dùng lại mấy từ bị chặn mà tôi đoán được.
Và rồi tin nhắn gửi đi trông như vầy—
【Thật ra cũng không phải lúc nào tôi cũng muốn … , chỉ là thỉnh thoảng không kiềm chế được nên thử….. thôi.
【Anh yên tâm, tôi sẽ không giấu anh mà tự đi đâu, nếu có nhu cầu tôi sẽ nói trước với anh.】
Xuất sắc luôn!
Tôi như vừa đạt điểm tuyệt đối trong bài thi điền vào chỗ trống!
Không lâu sau, đối phương trả lời:
【Tôi hiểu ý cô rồi, nhưng sau này chúng ta nên tuân thủ quy tắc nền tảng nhé?】
Cũng phải.
Lỡ dùng từ chặn quá nhiều bị ban acc thì khổ.
Tôi cực kỳ đồng ý:
【Anh nói đúng, sau này mình dùng từ “cái đó” để thay cho mấy từ bị chặn nhé.】
Và thế là cả hai đạt được thỏa thuận chung.
Tôi hài lòng đặt điện thoại xuống, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Một cuộc giao lưu tâm hồn mãn nguyện vô cùng.
Tôi và Lương Hồng thật sự là tâm linh tương thông.