Chương 1
Tôi lên mạng đặt trai đẹp, ai ngờ lại bấm nhầm phải s/á/t t/h..ủ.
Tôi: 【Một lần bao nhiêu tiền vậy?】
S/á/t t/h..ủ: 【Bao nhiêu người?】
Ủa alo? Dịch vụ còn có combo nhiều người luôn hả?
Tôi ngại ngùng một lúc, đành khai thật tên mình.
【Chỉ… chỉ một người thôi, có giảm giá không?】
1
Chia tay được 10 ngày, lại đúng dịp “hội chị em hormone dậy sóng” mỗi tháng.
Tôi lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ nổi.
Đành phải mò lên mạng lúc nửa đêm, định tìm chút tài liệu giúp ngủ ngon.
Lướt tới lướt lui, bỗng có một tấm ảnh tràn đầy sức mạnh lướt ngang qua đầu ngón tay tôi.
Trong tầm mắt, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đen, che mặt kín mít, cơ ngực rắn chắc gần như muốn xé toạc bộ đồ bó sát, trên người chỉ để lộ đôi tay thô lớn đang nắm chặt một món vũ khí.
Đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh nổi cuồn cuộn.
Mà món vũ khí to cỡ bự ấy, nằm gọn trong bàn tay anh ta, lại trông nhỏ nhắn hẳn đi, còn có vẻ ung dung tự tại nữa chứ.
Tôi không kiềm được mà tưởng tượng cảnh anh ta siết ngón tay thon dài bóp cò súng.
Nếu dưới ngón tay ấy không phải cò súng, mà là…
Tôi vô thức đưa tay bịt lấy cái mũi đang tê rần.
Mỹ vị nhân gian! Đúng là kiểu đại thúc ngực khủng đeo mặt nạ mà mấy chị em mê c/h/ế/t luôn!
Tôi lập tức nhấn vào trang cá nhân của người đăng, định xem thêm vài tấm nữa cho đã con mắt.
Có điều, hầu hết nội dung trong tài khoản đều bị khóa, muốn xem phải đăng ký trả phí mới mở trò chuyện được.
Dưới phần bình luận, toàn lời khen ẩn danh:
【Đáng đồng tiền bát gạo.】
【Dịch vụ cực kỳ tốt và chuyên nghiệp!】
【Sạch sẽ, chu đáo, không lo hậu họa.】
Tôi ngẫm đúng 1 giây, hiểu liền —
Chắc chắn là OnlyFans!
Tôi lẩm nhẩm tính tỷ giá, rồi bất giác nghiến răng hút khí lạnh qua kẽ răng.
Giá cũng đâu rẻ, đúng là trai đẹp không bao giờ miễn phí.
Nếu là ngày thường, tôi thèm chút rồi cũng bỏ qua.
Nhưng dạo này đang bị ex-cắm sừng làm tức đến mất ngủ, tôi đang cần một món ngon xoa dịu tâm hồn.
Chị em phụ nữ hiện đại, phải biết yêu chiều bản thân.
Tiền thì còn kiếm được, nhưng tuổi trẻ đôi mươi này, mà không chơi trai đẹp mặt nạ ngực khủng một lần thì tiếc lắm!
Thế là tôi quẹt ngay gói đắt nhất.
Quả nhiên, không bao lâu sau bên kia gửi tin nhắn riêng tới.
【Muốn dịch vụ gì?】
Cách nhắn y chang con người — điềm tĩnh, lạnh lùng.
Tôi gần như có thể hình dung được nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang lia về phía mình.
Tôi ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, lấy hết can đảm nhắn lại:
【Tôi muốn anh ra ngoài một lần, bao nhiêu tiền?】
Đối phương trả lời rất nhanh:
【Bao nhiêu người?】
Ủa alo? Dịch vụ còn có combo đông người nữa?
Tôi sốc nhẹ vì độ đa dạng trong nghiệp vụ của anh ta.
Haizz, kinh tế khó khăn, đến cả tiền của mấy bà giàu cũng khó kiếm mà.
Cố lên nhé, cục cọ rửa yêu dấu của tôi.
Tôi thở dài cảm thán rồi đáp:
【Chỉ một người.】
Nghĩ một lát, tôi hỏi thêm:
【Có giảm giá không?】
Bên kia im lặng một lúc, chắc không ngờ tôi lại mặc cả, một hồi lâu mới gửi sang bốn chữ in đậm:
【Không mặc cả.】
Chuẩn phong cách lạnh lùng, chắc khách cũng đông lắm đây.
Có vẻ anh ta cũng thấy mình hơi cứng nhắc nên không lâu sau lại nhắn tiếp:
【Có yêu cầu đặc biệt gì không?】
Tôi: !
Dịch vụ tận tâm ghê ta, đúng là có trả tiền có khác, khiến người ta suy nghĩ lung tung luôn á…
Mặt tôi đỏ bừng, đầu óc phiêu như ngựa đứt cương, mấy cảnh đọc truyện tranh, coi clip trước đây cứ thế tự động phát lại trong não.
Một lúc sau tôi mới ngượng ngùng gõ chữ:
【Cái gì cũng được… hở?】
Bên kia lại im lặng sâu hơn ban nãy, mãi mới chịu trả lời đúng hai chữ:
【Thêm tiền.】
…Con nai trong lòng tôi tự nhiên lao đầu vào vách c/h/ế/t tại chỗ.
Tôi tỉnh táo hẳn:
【Thôi khỏi.】
Gửi cho anh ta họ tên, ngày sinh và ảnh xong, tôi tiện thể hỏi:
【Tên anh là gì vậy?】
Cool boy trả lời lạnh te:
【Không cần biết. Giao dịch xong sẽ không liên lạc nữa.】
Woa, đây chính là kiểu “chỉ tiền, không tình” trong truyền thuyết hả?
Thế giới người lớn đúng là khác xa tụi con nít.
Tôi:
【Ít nhất cũng phải có cái tên gọi chứ, nghệ danh cũng được?】
Có vẻ đối phương đang suy nghĩ, gõ một lúc lâu rồi mới trả lời từ tốn:
【Mật danh, Yên Sơ.】
2
Đến ngày hẹn.
Tôi hào hứng khoác túi lên vai, vội vàng chạy đến địa điểm đã hẹn.
Trong quán cà phê, tôi nôn nóng đến mức ngồi không yên, hết lần này đến lần khác nhìn đồng hồ.
Thế nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy người đâu.
Giờ hẹn đã qua, vẫn không thấy bóng dáng anh ta, lòng tôi bỗng dưng hụt hẫng như bãi cát sau khi thủy triều rút, khô khốc trống rỗng.
Chẳng lẽ… bị bùng kèo rồi?
Trước khi buồn bã rời đi, tôi còn níu kéo hy vọng cuối cùng, rướn cổ nhìn ra cửa.
Cả trong quán lẫn trước cửa đều vắng tanh.
Ngoài đường người qua lại cũng lác đác.
Tôi không cam lòng, liên tục đưa mắt quét khắp xung quanh.
Cho đến khi ánh nhìn rơi vào bóng người cao lớn đang đứng dưới tán cây bên kia đường.
Mắt tôi sáng rực.
Người đàn ông dáng người cao ráo, cơ ngực đầy đặn căng tràn làm áo sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn.
Vậy mà hàng cúc trên cùng vẫn cài kín mít, mặt còn đeo kính râm đen và khẩu trang, da dẻ gần như được che chắn hoàn toàn.
Chỉ có đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng là điểm sáng duy nhất trong khung hình.
Theo lý mà nói, không thấy mặt thì khó nhận ra người.
Nhưng tôi đâu phải người thường.
Tôi là độc giả cao quý có thể nhảy qua 4 đường link, vượt 3 nền tảng, mở 2 email chỉ để được ăn một miếng “thịt”!
Mắt độc giả là sáng như đuốc!
Vừa nhìn đã biết — chính là tay của nam thần tôi đặt hẹn!
Tôi vội vàng chạy qua.
Lại gần nhìn càng thấy anh ta cao to lực lưỡng, eo thon vai rộng, cao chắc cũng gần 1m9.
Túi quần bên hông phồng lên, bên trong là cái gì thật khó đoán.
Cái ngực này, đôi chân này, thân hình này…
Nước miếng tôi chảy ròng ròng trong lòng, bao nhiêu bực dọc chờ đợi cũng tan biến không ít.
Biết đâu anh nhớ nhầm địa điểm?
Tôi vỗ nhẹ vào vai anh:
“Anh đứng đây làm gì vậy, sao không qua?”
Cool boy bị tôi vỗ vai thì giật mình.
Anh ta thoáng bối rối, rồi lập tức cảnh giác lùi lại một bước, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng:
“Cô nhận nhầm người rồi.”
Tôi vô thức sờ tai mình.
Giọng anh cũng thật dễ nghe, như tiếng cello trầm ấm, mỗi nốt vuốt qua đều khiến lòng người ngứa ngáy.
Chỉ tiếc là… quá lạnh lùng.
Tôi lại giải thích:
“Không nhầm đâu, tôi đợi anh lâu rồi, anh mãi không tới, tôi đành phải tìm sang đây.”
Đối phương im lặng vài giây, giọng vẫn lạnh như cũ:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Tôi bắt đầu sốt ruột, chống nạnh hậm hực:
“Sao anh lại như vậy chứ! Nhận tiền thì phải làm việc, bây giờ hối hận cũng muộn rồi!”
Người đàn ông im lặng một lúc, ngực phập phồng, như vừa thở dài.
Anh tháo kính râm và khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt điển trai xuất sắc.
Một tay đút túi quần hơi phồng, tiến lại gần tôi một chút.
Đôi mắt dài hẹp liếc nhìn tôi, như thể đang đánh giá ý đồ của tôi.
“Nếu cô đã biết hết rồi, vậy cô muốn thế nào?”
Một mỹ nam sống động đứng trước mặt thế này…
Tôi lập tức quên luôn chuyện giận dỗi.
Thẹn thùng cúi đầu, ánh mắt lảng tránh.
“Tôi, ừm… đã đặt một phòng rồi, chúng ta vào đó nói chuyện nhé.”
Tôi ho khẽ một tiếng, ra hiệu nhìn xung quanh.
“Giữa phố đông người thế này, không tiện làm việc.”
Đối phương đứng yên hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Sợ anh hiểu lầm, tôi vội vàng xua tay giải thích:
“Anh đừng lo, tôi cũng không định làm gì anh thật đâu, chỉ là… chỉ là muốn gặp anh nói chuyện chút thôi.”
Càng nói càng nhỏ giọng:
“Mấy chuyện khác, trừ khi… anh đồng ý…”
Người đàn ông bỗng tiến lên một bước, cúi người xuống gần tôi.
Bóng anh bao trùm cả người tôi.
So với thân hình cao lớn vạm vỡ của anh, tôi giống như một con búp bê nhỏ bé mong manh.
Tôi vô thức nín thở.
Thấy vậy, khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười ngắn ngủi.
Lớp băng tan trong chớp mắt.
Lộ ra mặt nước sâu hun hút, vừa nguy hiểm vừa mê người.
Giọng anh trầm thấp và từ tính len lỏi vào tai tôi.
“Tôi không lo, ngược lại là cô, nên lo tôi sẽ làm gì mới phải.”
Nói xong, anh xoay người bước thẳng vào khách sạn.
Chỉ còn tôi đứng như trời trồng tại chỗ.
Một lúc sau, tôi mới “á” lên một tiếng, hai tay ôm lấy gương mặt đang nóng bừng.
Nãy giờ… tôi bị phản công rồi đúng không?
Đây chính là đẳng cấp của nam người mẫu chuyên nghiệp sao? Đáng sợ thật!