Chương 6
7
May mà cuối cùng chiếc đồng hồ tôi thiết kế khiến tôi cực kỳ hài lòng, không uổng công bao nhiêu tâm sức bỏ ra.
Cầm nó về nhà chưa bao lâu, tôi liền nhận được điện thoại của Trác Tuyết:
“Trời ơi ông trời ơi, nếu khổ mệnh cũng tính là thiên phú, thì chắc chắn tao là thiên tài rồi!”
“Tao chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh trượt tuyết ngầu ngầu thôi, kết quả ngã gãy xương, còn phải nằm viện nữa, hu hu hu.”
“Bạn yêu ơi, trong viện vừa cô đơn vừa lạnh lẽo, mày có thể đến bầu bạn, tám chuyện với tao không? Buồn c/h/ế/t đi được.”
Nghe vậy, tôi tất nhiên không thể làm ngơ.
Lập tức chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện.
Nào ngờ vừa tới nơi, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại không phải Trác Tuyết.
Mà là Phó Tri Duyện.
Có điều, anh chưa phát hiện ra tôi, vì tôi đứng phía sau.
Anh đến bệnh viện cũng chẳng nói với tôi, chẳng lẽ mắc bệnh gì khó chữa?
Xem nhiều phim m/á/u chó quá rồi, tôi không kìm được nghĩ đến những viễn cảnh chẳng hay, nhìn anh rời đi liền vội vàng bám theo.
Muốn xem rốt cuộc anh mắc bệnh gì.
Kết quả nơi anh tới lại khiến tôi sững sờ — khoa phụ sản!
Còn chưa kịp hoàn hồn, bên cạnh anh đã xuất hiện một người phụ nữ, toàn thân phủ đồ hiệu, mái tóc xoăn sóng lớn, gương mặt xinh đẹp rực rỡ.
Trong tay cô ta còn cầm tờ giấy xét nghiệm.
Giữa âm thanh ồn ào trong viện, tôi nghe được cô ta nói:
“Ừm, có thai rồi.”
Biểu cảm vui mừng vô cùng.
Còn Phó Tri Duyện, quay lưng về phía tôi, cũng trả lời lại.
Tuy không nghe rõ, nhưng tôi mơ hồ bắt được mấy chữ:
“… rất vui.”
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, từng cơn đau nhói dồn dập.
Nghĩ lại chuyện anh chưa bao giờ chịu tiến thêm bước nào với tôi, trong đầu tôi lập tức hiện lên một kịch bản m/á/u chó:
Phó Tri Duyện và người phụ nữ xinh đẹp, giàu có kia vốn là người yêu, nhưng vì gia đình phản đối nên đành chia tay.
Anh tuyệt vọng, thuận miệng đồng ý với lời tỏ tình của tôi rồi cưới đại cho xong.
Thế nhưng sau khi kết hôn, anh vẫn giữ lòng chung thủy với tình cũ.
Cho đến khi hai người gặp lại, lửa cũ bén nhanh, chẳng bao lâu đã có thêm sinh mệnh nhỏ bé kia…
Càng nghĩ tôi càng thấy hợp lý, bao nhiêu tủi thân, uất ức như thủy triều dâng trào nhấn chìm tôi.
Bảo sao Phó Tri Duyện không chịu làm chuyện đó với tôi! Hóa ra là vậy!
Đồ cặn bã!
Đúng là tên cặn bã khốn kiếp!
Tôi vừa giận vừa đau lòng.
Bởi vì tôi thật sự rất thích anh.
Rất, rất thích.
Vậy mà đổi lại, anh lại cho tôi một đòn chí mạng.
Mà một khi đã chạm đến giới hạn của tôi, thì tuyệt đối không thể tha thứ.
Vừa từ bệnh viện về, tôi lập tức tìm luật sư, nhờ soạn thảo đơn ly hôn.