Một Đời Chỉ Muốn Em Thuộc Về Anh - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Cơm nước xong xuôi, tôi lặng lẽ nhìn bóng dáng người đàn ông bận rộn trong bếp, vừa đảm đang vừa ấm áp.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, khao khát được gần gũi anh lại dâng lên đến cực điểm.
 
Tôi cắn răng, cuối cùng cũng quyết định phải chủ động một lần.
 
Đợi lúc Phó Tri Duyện đi tắm, tôi lén thay bộ đồ ngủ ren đen mỏng tang, rồi chui vào chăn.
 
Không bao lâu sau, anh đi ra.
 
Trên người là bộ đồ ngủ màu xanh tôi mua cho, kính gọng đen vẫn chưa tháo xuống.
 
Điều đó chẳng hề làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn khiến khí chất chồng quốc dân thêm rõ rệt.
 
Nhìn anh từ từ bước đến gần, tim tôi đập loạn nhịp, “thình thịch” đến mức sắp bật ra ngoài.
 
Cổ họng khô khốc, tôi vội nuốt nước bọt.
 
Ngay khi anh chuẩn bị tắt đèn, tôi bỗng gọi khẽ:
 
“Chồng à…”
 
“Anh có thể… qua đây một chút không?”
 
Nghe xong cách xưng hô ấy, đôi mắt anh dường như tối lại một chút.
 
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
 
Anh ngoan ngoãn cúi xuống, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, sống mũi cao thẳng in bóng trong mắt tôi.
 
Tôi cắn môi, âm thầm tự cổ vũ bản thân, rồi dứt khoát hất chăn ra, vòng tay ôm lấy cổ anh.
 
Khẽ chạm môi vào bờ môi mỏng kia.
 
Tai tôi nóng bừng, ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngay cả lời nói cũng lắp bắp:
 
“Chồng ơi, tối nay… mình ngủ muộn một chút nhé?”
 
“Em muốn… muốn được gần anh hơn.”
 
Nói đến mức này rồi, chắc chẳng ai có thể không hiểu được ý tôi.
 
Quả nhiên, anh khẽ rũ mắt, giọng trầm vang bên tai:
 
“Doãn Doãn, em thật sự muốn sao?”
 
Doãn Doãn?
 
Lần đầu tiên tôi nghe anh gọi mình thân mật đến thế, mặt và tai lập tức đỏ rần.
 
Nhưng tôi vẫn gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
 
“Muốn… em muốn.”
 
Rất muốn.
 
“Vậy đổi cách khác nhé?”
 
Đổi cách?
 
Còn có thể đổi thành cái gì được nữa?
 
Tôi còn chưa kịp nghĩ, người đàn ông vẫn đeo kính gọng đen bỗng ngồi thụp xuống.
 
Mái tóc rậm khẽ lướt qua đùi tôi, khiến toàn thân run rẩy.
 
Tiếp đó, đôi mắt tôi bỗng mở to, bàn tay siết chặt theo bản năng.
 
Một tiếng đồng hồ sau, tôi mệt đến mức ngón tay cũng chẳng còn sức động đậy.
 
Ánh mắt mơ màng nhìn trân trân lên trần nhà, chẳng thể tập trung nổi.
 
Còn Phó Tri Duyện – người chồng lúc nào cũng toát ra vẻ dịu dàng như liều thuốc an thần – lúc này trên má hiếm hoi nhuốm đỏ.
 
Đôi môi cũng ửng màu, thậm chí còn khẽ liếm môi.
 
Giọng anh khàn đặc, ánh nhìn sâu thẳm đến mức khiến tim tôi run rẩy.
 
“Còn muốn nữa không, Doãn Doãn?”
 
Nghe vậy, tôi vội vàng lắc đầu:
 
“Không… không muốn nữa.”
 
Dù dịch vụ quả thật rất “chu đáo”…
 
Nhưng cái cảm giác mất hết khống chế này, thật sự xấu hổ muốn c/h/ế/t.
 
Nhận ra ánh mắt anh dừng lại trên người mình, tôi lập tức thấy nóng rực, như bị đốt từ trong ra ngoài.
 
Tôi giả vờ mệt quá mà lăn ra ngủ, kéo chăn trùm kín đầu.
 
Trái tim lại vẫn đập thình thịch không ngừng, vừa hưng phấn vừa ngại ngùng.
 
Chỉ là, xen lẫn trong đó vẫn còn chút thắc mắc.
 
Tại sao… Phó Tri Duyện lại chọn cách này, mà không phải cách trực tiếp kia?
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo