Chương 1
Sau khi nói lời ly hôn với ông chồng có tinh thần “phục vụ tận răng”
Chồng tôi là kiểu dân công sở đeo kính gọng đen, lúc nào cũng giữ thái độ nhã nhặn, chu đáo với mọi người.
Chỉ là, mỗi lần tôi muốn lại gần một chút, anh đều từ chối.
Thay vào đó, anh chỉ dùng tay và môi để lấp chỗ trống.
Tôi cứ tưởng anh không thích tôi, nên mới mở miệng đề nghị ly hôn.
Nào ngờ anh khẽ cười lạnh, tháo kính xuống, bàn tay siết chặt lấy mắt cá chân tôi.
“Nhịn lâu như vậy, cố gắng giả vờ thành kiểu người em thích, cuối cùng em lại đòi ly hôn sao?”
“Được thôi, từ giờ tôi sẽ không giả vờ nữa.”
“Cho đến khi em phải tự mình thu lại lời vừa nói mới thôi.”
1
Tan làm về tới nhà.
Vừa mở cửa, mùi cơm canh thơm lừng đã ùa thẳng vào mặt.
Tôi hít sâu một hơi, rồi men theo mùi hương bước vào bếp.
Chỉ thấy ông xã – Phó Tri Duyện đang đứng xào rau.
Trên người anh còn mặc chiếc tạp dề màu hồng mà trước đây tôi tiện tay mua.
Cảm nhận được ánh mắt mình, anh khẽ ngẩng đầu.
Đẩy nhẹ gọng kính đen trên sống mũi, gương mặt đẹp trai kia vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng vang lên:
“Về rồi à?”
“Đúng lúc lắm, cơm nước nấu xong hết rồi.”
“Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Tôi ngẩn người mất vài giây mới hoàn hồn trước gương mặt đẹp đến mức bất công ấy.
Lập tức đáp lại:
“Vâng, em ra ngay.”
Thế nhưng trong lòng lại len lén nghĩ: so với ăn cơm, tôi còn muốn ăn cái khác hơn.
2
Tôi và Phó Tri Duyện quen nhau qua một buổi xem mắt.
Anh là kiểu dân công sở, ít nói nhưng cực kỳ có trách nhiệm.
Lúc nào cũng mặc vest đen, sống mũi luôn có cặp kính gọng đen, trông y hệt một người đàn ông thật thà, đáng tin cậy.
Thế nhưng ngoại hình lại nổi bật đến mức khó mà rời mắt, gương mặt đẹp trai gần như không có điểm dừng.
Đã vậy còn giỏi việc nhà, đảm đang bếp núc, nghiễm nhiên giống hệt mẫu chồng quốc dân kiểu Nhật mà tôi luôn thầm ao ước bước ra từ đời thật.
Vậy nên, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã chẳng thể nào kìm nén được trái tim loạn nhịp.
Từ giọng nói, diện mạo, vóc dáng đến tính cách, anh đều chuẩn xác chạm đúng gu thẩm mỹ của tôi.
Nếu có thể có được người đàn ông như vậy, dù có “chịu thiệt” chút tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Vì thế, sau lần gặp mặt hôm ấy, tôi đã tìm đủ mọi lý do để hẹn anh ra ngoài.
Mặt dày bám riết, kiên trì gần ba tuần, cuối cùng cũng thành công khiến anh rung động và chấp nhận tiến tới hôn nhân chớp nhoáng.
Thoáng cái, chúng tôi đã sắp kỷ niệm tròn một tháng kết hôn.
Nhưng sự thân mật nhất giữa tôi và anh vẫn chỉ dừng lại ở nụ hôn trong lễ cưới, ngoài ra chẳng tiến thêm được bước nào.
Tuy lúc theo đuổi tôi có vẻ bạo dạn, phóng khoáng, nhưng thật ra trong chuyện này vẫn rất vụng về.
Nhất là đứng trước người mình thích, tôi cứ thấy ngượng ngùng, không dám chủ động.
Hơn nữa, Phó Tri Duyện cũng chưa hề mở lời trước, nếu tôi vội vàng hành động thì chẳng phải quá thiếu “ý tứ” sao.
Thế là chuyện ấy cứ bị gác lại mãi.
Có lẽ hôm nay anh dịu dàng quá mức, hoặc cũng có thể do tiết xuân khiến lòng người dễ xao động.
Tôi lại không kìm được mà thấy trong lòng ngứa ngáy, lý trí dần lung lay, còn thể diện thì cũng sắp bị ném ra sau đầu.