Chương 10
10.
Chu Dư Trác ngẩn ra một thoáng, vành tai đỏ ửng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sofa, tay chân co ro.
Tôi cởi một chiếc áo khoác ném xuống sàn, rồi lột cả áo khoác của anh quẳng theo.
Mặt anh lại đỏ bừng, tay túm lấy vạt sơ mi rồi ngượng ngùng rụt lại.
Tôi chẳng buồn để ý, dàn dựng xong hiện trường bừa bộn thì ngồi sát cạnh Chu Dư Trác, sẵn sàng diễn cảnh đủ khiến Hạ Lại hiểu lầm.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, một giây cũng bị kéo dài thành vô tận.
Tôi quay sang Chu Dư Trác, anh cứng đờ không dám nhúc nhích.
Tiếng bước chân đã tới ngay cửa.
Tôi dang tay.
Hơi thở anh dồn dập, giọng run run:
“Em muốn… bây giờ ư?”
Tiếng bước chân đã ở trước cửa.
Tôi ấn chặt cánh tay anh, đẩy một cái, nửa người anh đã chìm hẳn vào sofa.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, nắm rồi lại buông, căng thẳng thấy rõ.
Tôi vừa định làm động tác tiếp theo thì tiếng bước chân bỗng xa dần, như rẽ sang căn bên cạnh.
Tôi sững người.
Không phải Hạ Lại sao?
Tính thời gian thì cô ấy phải đến rồi chứ.
Tôi khom lưng, tay khựng giữa không trung, giữ một tư thế ngớ ngẩn.
Dù gì anh cũng là bạn trai của Hạ Lại, tôi có diễn cỡ nào cũng không thể thật sự tiếp xúc thân mật.
Nhưng từng giây trôi qua, tiếng bước chân không quay lại nữa.
Không khí nửa mập mờ, nửa ngượng chín mặt.
Lồng ngực Chu Dư Trác phập phồng, mặt đỏ rực:
“Anh không có ý từ chối em… chỉ là anh vừa về, còn chưa tắm.”
Trong khoảnh khắc lóe sáng, mấy ý nghĩ vụt qua đầu.
Hôm qua, Hạ Lại nói “tôi” gửi ảnh mạng, còn bảo cô ấy rõ bạn trai mình trông thế nào.
Ý câu đó là những tấm hình kia không phải bạn trai cô ấy sao?
Liền sau đó, từng mảnh ghép bật lên — lần cô ấy bảo vào nhầm tòa, “người phụ nữ khác” hóa ra là mẹ bạn trai…
Bao manh mối gom lại thành một kết luận tưởng vô lý mà lại hợp lý.
Bạn trai của Hạ Lại không phải Chu Dư Trác.
Tôi bật dậy khỏi sofa.
Chu Dư Trác ho khẽ, ngượng ngùng:
“Vậy… anh đi tắm trước nhé?”
Đầu óc tôi rối như canh hẹ, ừ đại một tiếng rồi vội nhắn cho Hạ Lại.
【Nhà bạn trai cậu ở khu Binh Hải tòa nào, căn mấy?】
【Tòa 8, căn 3601 chứ đâu】
!
Nhà Chu Dư Trác ở tòa 9.
【Hôm đó mình nhận đơn ở tòa 9, căn 3601…】
【Khi đó mình chỉ thấy rõ số 3601, theo phản xạ tưởng là nhà bạn trai, chắc nhìn số 9 thành 8…】
【……】
【Á! Vậy hôm đó cậu vào nhầm nhà ai? Không gây phiền phức cho cậu chứ?】
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vọng ra, ngón chân tôi co rụt — toang rồi!
Đầu óc rối tung, tôi chộp lấy áo khoác dưới sàn rồi chuồn vội.
Vừa về tới nhà, tôi đã nhận được tin nhắn của Chu Dư Trác.
【Anh tắm chậm quá à?】
【Hay… em hết hứng với anh rồi?】
Tôi cắn răng trả lời:
【Cậu là một chàng trai tốt, nên nghiêm túc yêu đương đi. Chúng ta dừng ở đây thôi.】
Hình như anh hoảng, vội níu kéo.
【Em không muốn yêu cũng không sao, anh có thể không cần danh phận.】
【Anh tuyệt đối không muốn dừng với em.】
Không thể nào, anh có ám ảnh gì với một “bà thím” như tôi thế?
Khoan đã.
Tin nhắn này của Chu Dư Trác… gửi vào nick chính của tôi!