Chương 7
16
Nửa tháng trước.
Ý định ban đầu của Lục Lẫm là xoá sạch mọi tin đồn bịa đặt về Triệu Thư Đào trên mạng.
Danh tiếng theo sau chức vô địch khiến người bên cạnh anh khó tránh khỏi bị liên lụy.
Bộ phận truyền thông của chiến đội đã tổng hợp lại các lời đồn trên mạng, nửa thật nửa giả.
Nếu không phải Triệu Thư Đào chính miệng thừa nhận từng kết hôn, thì Lục Lẫm đã nghiền ngẫm từng tin tức, không bỏ sót một chi tiết nào.
Anh muốn chắp nối lại tất cả mảnh ghép liên quan đến cô trong những năm qua.
Chồng cũ của Triệu Thư Đào đã vào t/ù.
Tội danh là cố ý g/i/ế/t người.
Nạn nhân chính là cha ruột của Triệu Thư Đào — Triệu Bình.
Mí mắt Lục Lẫm giật mạnh, siết chặt nắm đấm, tiếp tục đọc.
Anh tìm được thông báo của cảnh sát năm đó, chỉ vài dòng ngắn ngủi.
Nhưng đầy rẫy sự rùng rợn.
Tên chồng cũ là Hồ Kim Lỗi, khi đó Triệu Thư Đào chưa đầy 20 tuổi, chưa thể đăng ký kết hôn.
Triệu Bình nhận của nhà họ Hồ 20 vạn tiền sính lễ, đãi tiệc xong xuôi.
Nhưng cưới về lại là một cô gái bị bệnh tâm thần.
Hồ Kim Lỗi tức giận đến tìm Triệu Bình đòi lại sính lễ, bị từ chối, liền nảy sinh ý định g/i/ế/t người.
Hàng xóm kể: “Từ lúc vợ Triệu Bình bỏ theo người khác, ông ta dính vào m/a t/ú/y. Hai mươi vạn đó không phải không muốn trả, mà là đã tiêu sạch, không còn khả năng trả nữa!
“Tội nghiệp con gái ông ta, vốn được vào đại học!
Giờ thì chẳng còn học hành gì, còn bị bệnh tâm thần, phải ở viện mãi. Vợ tôi từng đến thăm, gọi tên cũng không có phản ứng… chẳng nhận ra ai cả.”
Mắt Lục Lẫm đỏ lừ, cả người gục xuống ghế.
G/i/ế/t người, nghiện ngập, bệnh tâm thần.
Những từ đó sao có thể liên quan đến Triệu Thư Đào chứ.
Anh lại lật đến vài tấm ảnh của cô.
Cô mặc đồ bệnh nhân, môi trắng bệch.
Bác sĩ đang kiểm tra, cô lẳng lặng đưa tay phải ra, hàng mi dài rủ xuống, phủ một tầng bóng tối.
Tựa như một thân thể mất hết tri giác.
Tim Lục Lẫm như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, khó thở đến nghẹn ngào.
Anh siết chặt mấy tấm ảnh ấy.
Chưa từng thấy thời gian khó trôi đến vậy.
Về đến nhà, anh lấy ra một lọ sao giấy.
Đây là món quà Triệu Thư Đào tặng anh lần cuối.
Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Quà anh tặng em quá quý giá, em chẳng có gì để đáp lại, chỉ có thể làm đồ thủ công thôi.”
Cô hạ giọng: “Nếu anh không thích thì có thể vứt đi.”
Giờ nghĩ lại, hạ giọng là để giấu tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
Triệu Thư Đào nhất định có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Ánh mắt anh dừng trên lọ sao giấy, như bị ma xui quỷ khiến, mở ra từng ngôi sao một…
17
Lục Lẫm tìm đến bệnh viện nơi Triệu Thư Đào từng điều trị.
Vừa bước vào cửa, một nữ bác sĩ hiền hậu nhìn thấy gương mặt anh, ánh mắt ngạc nhiên không giấu nổi.
“Cậu là Lục Lẫm phải không?” Bác sĩ thử gọi tên anh.
Thấy anh gật đầu, bà càng kinh ngạc.
“Thì ra cậu và Triệu Thư Đào quen nhau à.” Bà cảm thán, “Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là fan của cậu thôi.”
Tim Lục Lẫm khẽ run lên.
“Tôi họ Thư, là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.
Lúc được đưa đến bệnh viện chúng tôi, cô ấy vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm tính mạng.
Cậu đã tìm được đến đây, chắc hẳn biết chuyện đã xảy ra rồi…
Cô ấy không muốn kết hôn, trong đêm tân hôn đã t/ự s/á/t, làm mọi người đều sợ hãi.”
“Sau khi tỉnh lại, cô ấy cả ngày chỉ nằm ngẩn ngơ, đây là di chứng sau chấn thương, trong khoa tâm thần rất thường thấy.
Mãi đến khi tôi tình cờ phát hiện cô ấy có phản ứng với tên của cậu.”
Bác sĩ Thư nhớ lại, “Lúc đó, trên TV bình luận viên đang cuồng nhiệt hô tên cậu, cô ấy vậy mà lại nhìn theo.”
“Mỗi khi có trận đấu của cậu, tôi đều cho cô ấy xem, tình trạng của cô ấy rõ ràng tốt lên.”
Bác sĩ Thư thấy khóe mắt Lục Lẫm đỏ hoe, âm thầm thở dài.
Lục Lẫm dùng chìa khóa dự phòng trở lại nhà Triệu Thư Đào.
Anh thầm thề rằng, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Giờ đây Triệu Thư Đào đã trở nên tự ti, nhạy cảm, không ngừng đẩy anh ra ngoài.
Nhưng Lục Lẫm chẳng hề bận tâm.
Anh có cả một đời để ở bên cạnh cô.
18
Sau khi kết hôn với Lục Lẫm, ban ngày tôi phải đi học, buổi tối còn bị anh hành hạ.
Một tuần năm lần, tôi thật sự không chịu nổi.
Khi tôi kiên quyết từ chối yêu cầu của anh, gương mặt Lục Lẫm liền hiện rõ biểu cảm “quả nhiên có được rồi thì không còn yêu nữa”.
Anh dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía tôi, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Lục Lẫm, chúng ta không thể giải quyết chuyện này như vậy.” Tôi kéo vạt áo anh, “Đội trưởng Lục, đội trưởng, MVP mùa giải này…”
Anh đột ngột quay lại, mặt lạnh tanh.
Anh kéo tay tôi đặt xuống bụng dưới mình.
Trong mắt anh tràn đầy trách móc không lời.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Anh không giả vờ nữa, đè xuống, bực dọc cọ cọ: “Dùng bao nhiêu lần rồi mà còn biết xấu hổ à?”
Bàn tay anh phủ lên mu bàn tay tôi, nắm chặt.
Anh oán trách: “Anh đã nhường nhịn rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng đến mức nghẹn lời.
Chỉ kịp lắp bắp một câu: “Anh trước kia sao có thể giả vờ giống người bình thường được thế chứ…”
(Hết)