Chương 6
14
Có lẽ cơ thể tự kích hoạt chế độ bảo vệ.
Mấy năm sau đó, ký ức của tôi như bị phủ một lớp màn đen dày đặc.
Chọn cách quên đi.
Năm tôi xuất viện, chẳng ai đến đón.
Tâm trạng tôi không những không thất vọng, ngược lại còn có chút phấn khích.
Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi khe khẽ ngân nga một đoạn giai điệu lạ.
Một nhóm học sinh đi ngang qua bỗng phấn khích nhìn tôi: “Chị ơi, chị cũng xem thi đấu à!”
Tôi ngẩn người, chợt nhận ra giai điệu đó chính là nhạc chủ đề của khu vực châu Á.
Đội SJT của Lục Lẫm vừa vào bán kết.
Bác sĩ Thư ngập ngừng, dặn tôi phải uống thuốc đúng giờ.
Nếu cảm xúc không ổn thì quay lại tìm cô ấy.
Tâm trí tôi biến đổi liên tục, bất chợt rơi xuống vực sâu.
Tôi biết mình là một kẻ điên. về
Những cơn hưng cảm và trầm cảm như hai ngọn lửa không ngừng va chạm.
Chỉ khi nào một bên bị dập tắt, mọi thứ mới yên ổn đôi chút.
Bác sĩ Thư dịu dàng nói: “Có vẻ em rất thích tuyển thủ tên Lục Lẫm. Đây là vé vào chung kết, coi như quà xuất viện cho em nhé.”
Cuối cùng, tôi vẫn không đi xem trận đấu.
Tấm vé được tôi cất kỹ trong ngăn kéo, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm.
Lục Lẫm trong lĩnh vực mà cậu yêu thích, tỏa sáng rực rỡ.
Tôi tha thiết hy vọng cậu ngày càng mạnh mẽ hơn…
15
Sau khi Lục Lẫm tuyên bố trên Weibo rằng, tin xấu ập đến từng đợt.
Dư luận ngày càng bùng n/ổ.
Một tài khoản tên “Tiểu Huệ Đồng Học” tự xưng là bạn cùng lớp với Lục Lẫm.
Cô ta viết hẳn vài trăm chữ, rất nhanh đã có hơn mười vạn lượt chia sẻ.
【Lục Lẫm hồi cấp 3 là một thằng chỉ biết yêu đương, suýt chút nữa vì Triệu Thư Đào mà bỏ dở giấc mơ làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Triệu Thư Đào ở trường chính là một con trà xanh, thích chơi đùa với đám con trai, lấy danh nghĩa bạn bè để câu kéo, thủ đoạn vô liêm sỉ.
Cô ta mãi mãi là hạng 2, để giành được hạng nhất thì lại dám chơi đùa tình cảm của học bá. Tôi nhớ học bá đó họ Diệp.】
【Mẹ của Triệu Thư Đào chỉ là một người bán bánh kẹp, bỏ chồng bỏ con, sau này lại theo đàn ông giàu có bỏ đi.
Triệu Thư Đào cũng giống hệt, thấy nhà Lục Lẫm có tiền nên mới bám lấy.】
【Quà Lục Lẫm tặng cô ta, chỉ riêng một chiếc kẹp tóc thôi đã cả vạn tệ.
Triệu Thư Đào còn bào chữa là hàng nhái.
Đúng rồi, mấy hôm trước còn lên hotsearch nhưng bị xoá. Ba của Triệu Thư Đào còn nghiện ngập nữa.】
【Lục Lẫm đúng là bị ma quỷ ám rồi, lại còn định cưới loại đàn bà như vậy.】
Người hâm mộ Lục Lẫm như thể trời sụp.
Bình luận trên Weibo của anh đều là trách móc và đe dọa, bắt anh phải cắt đứt quan hệ với tôi, không thể vì chuyện nhỏ mà mất đi sự nghiệp.
Lục Lẫm chia sẻ lại bài của “Tiểu Huệ Đồng Học”: 【Đã thu thập chứng cứ, giao cho luật sư xử lý.】
Nội dung có hơn mười vạn lượt chia sẻ, vậy mà “Tiểu Huệ Đồng Học” lại tự tay xoá.
【Cô ta chột dạ gì thế! Nói ra chắc nịch lắm, hóa ra toàn bịa đặt!】
【Mấy người thật nực cười, câu đầu tiên đã biết là vu khống rồi. Lục Lẫm mà có thể dính dáng tới ‘não toàn yêu đương’ sao? Tôi buồn cười c/h/ế/t mất.】
Sau đó, Lục Lẫm lại đăng một dòng trạng thái mới.
Là những bức ảnh anh chụp thời cấp 3: 【Người trong mắt tôi.】
Trên bảng vàng của trường, tôi đứng ở vị trí nổi bật nhất.
Là bảng thành tích luôn xếp hạng 1.
Tôi mặc đồng phục, bận rộn ở quầy bánh kẹp, trên mặt lấm tấm bột, vẫy tay trước ống kính.
Tôi gục xuống bàn trong quán net ngủ, bên dưới là tập vở, trên người đắp chiếc áo khoác đồng phục rộng quá khổ.
Tôi dẫn chương trình trong buổi dạ hội, hay những khoảnh khắc nhận giải thưởng.
Tôi ngồi xổm vuốt ve mèo con, chó nhỏ, cười đến cong cả khóe mắt…
Trong phần bình luận, ý kiến đủ loại.
Bình luận được thích nhiều nhất là: 【Móa, tôi rút lại câu Lục Lẫm không phải não toàn yêu đương, đây không phải đắm chìm thì là gì.】
【Ngôn ngữ hình ảnh của Lục Lẫm nói cho tôi biết, Triệu Thư Đào như một nhành cỏ dại kiên cường.】
Lục Lẫm an ủi tôi: “Không cần giấu anh, anh đã biết rồi. Anh thích em, bất kể em ra sao, anh đều thích.”
Nước mắt tôi bỗng trào ra, khó khăn mở miệng: “Anh xứng đáng có người tốt hơn…”
“Em chính là người tốt nhất.” Anh nâng mặt tôi lên, mắt đỏ hoe.
“Anh đã tới bệnh viện nơi em từng điều trị, làm thủ tục chứng nhận và lấy hồ sơ.
“Em vốn là học sinh, chỉ là giữa chừng mắc bệnh nặng phải nghỉ học. Hãy coi anh là đường lui, quay về trường học tiếp đi.”
Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Lục Lẫm hôn đi những giọt nước mắt: “Em làm anh đau lòng c/h/ế/t mất…”