Mối Tình Đầu Của Đội Trưởng Lục - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Một gã say loạng choạng gọi tôi.
 
Tôi giả vờ không thấy, hắn vẫn bám riết, ánh mắt d â m tà khiến tôi khó chịu.
 
“Tối nay theo anh đi, anh cho em tiền…”
 
Tôi né ra xa:
 
“Nếu cần đặt xe, có thể gọi quầy lễ tân.”
 
Hắn lập tức nổi giận:
 
“Cái loại làm nghề này không phải đều bán thân à? Giả vờ thanh cao cái gì, báo giá đi, lão tử có tiền!”
 
Hắn quát to, định ôm lấy tôi.
 
Tôi đã quen, bình tĩnh rút điện thoại gọi bảo vệ.
 
Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, tung cú đá khiến gã ngã nhào.
 
Chiếc áo khoác xám sẫm quen thuộc.
 
Là Lục Lẫm.
 
Trên áo anh còn vương sương lạnh, chắc hẳn đã đứng ngoài trời khá lâu. Anh đang chờ ai sao?
 
Tôi ngẩn người, thì Lục Lẫm đã liên tục đá thêm vài cái.
 
Gã ôm bụng, hoảng hốt nhận ra anh:
 
“Lục Lẫm! Mày vì một con tiện nhân mà đánh tao? Tao sẽ bóc phốt mày!”
 
Ánh mắt Lục Lẫm u ám, lạnh lùng quát:
 
“Cút.”
 
Trong thoáng chốc, tôi như trở lại những ngày cấp ba, khi anh từng đánh gục kẻ bắt nạt tôi.
 
Từ đó, họ thấy tôi liền tránh xa, nhưng vết thương trên người tôi chưa bao giờ ít đi.
 
Bởi phần lớn những vết thương đó, là do cha tôi để lại.
 
Có lần ông ta đánh quá dữ, hàng xóm báo cảnh sát.
 
Ông bị giam mười lăm ngày.
 
Ra tù, ông đ e d ọ a tôi:
 
“Mày cũng giống mẹ mày, d â m đãng! Tao chỉ muốn bóp chếc mày! Còn dám gọi người đến bắt tao, tao mà bị nhốt thêm lần nữa, thì mày đừng hòng đi học, cút đi lấy chồng cho tao, đồ sao chổi!”
 
Dù vậy, đôi lần Lục Lẫm cũng phát hiện.
 
Ngày hè nóng bức, tôi mặc áo khoác dài dạy kèm anh.
 
Anh vừa làm nũng vừa trêu:
 
“Dạy anh mà mặc kín thế, phòng anh sao?”
 
Nói rồi thừa dịp kéo áo tôi xuống.
 
Vết sẹo đỏ trên lưng và cánh tay khiến anh phát điên.
 
“Họ lại tìm em à. Ai làm?!”
 
Tôi gượng gạo:
 
“Em khiêng ghế ngã cầu thang, bị ghế đập trúng thôi.”
 
Anh sững người:
 
“Anh trông như thằng ngốc chắc?”
 
Tôi vội véo tai anh, mỉm cười ghé sát dỗ dành:
 
“Bạn trai em lợi hại thế, ai dám bắt nạt em chứ? Đây là vết trầy thôi, sợ anh lo nên em giấu.”
 
“Cả đống bài tập anh đều làm được, vậy ngốc ở chỗ nào? Người ta sống sao nổi nữa?”
 
Mặt mũi anh đỏ bừng tận cổ.
 
Chuyện đó tạm lắng xuống.
 
Sau này, mỗi khi lớp có hoạt động, anh đều đứng sẵn ngoài cửa lớp chờ giúp tôi khiêng ghế.
 
Giữa hành lang đông đúc, anh cúi đầu hôn tôi thản nhiên.
 
Hôn xong, anh cong môi như con mèo ăn vụng, còn liếm môi lưu luyến.
 
“Bạn trai mà, sai bảo thoải mái.”
 
4
 
Lục Lẫm lái xe tới.
 
Anh ta thái độ cứng rắn, buông một câu: “Quá muộn rồi, tôi đưa cô về.”
 
Tôi hỏi: “Anh không đợi người ta à?”
 
Lục Lẫm hỏi ngược lại: “Tôi đợi ai?”
 
Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Mạc chợt hiện lên trong đầu tôi.
 
Tôi không tiếp tục chủ đề ấy, cảm ơn anh rồi bước ra hàng ghế sau.
 
Lục Lẫm ngồi yên không động: “Cô coi tôi là tài xế à? Lên ghế trước đi.”
 
Tôi ngồi vào ghế phụ, sắc mặt anh thoáng dịu lại.
 
Bầu không khí trong xe ngượng ngùng.
 
Anh im lặng xoay vô-lăng, tay trái xắn lên lộ ra một đoạn dây đỏ.
 
Tôi hơi sửng sốt.
 
Lục Lẫm nhận ra, phóng khoáng xắn ống tay lên, không che giấu mà nói cho tôi biết.
 
“Nhận ra rồi chứ? Là cái cô đã tặng tôi.”
 
Lục Lẫm lộ vẻ mỉa mai, “Mỗi lần thấy sợi dây này, tôi lại nhớ những lời cô nói, khiến tôi có động lực chui đầu vào huấn luyện, phải cảm ơn cô đấy.”
 
Mấy chữ cuối anh nói rất nặng.
 
Đoạn đường ngắn khiến tôi ngồi không yên.
 
Anh tấp xe vào lề, đột nhiên hỏi tôi: “Cô học ở đâu, S Đại chứ?”
 
Tim tôi nhói như bị d/a/o đ/â/m, ký ức đau đớn hiện về.
 
Tôi gật đầu ấp úng: “Ừ.”
 
Lục Lẫm cau mày, nhìn tôi chăm chú.
 
Ánh mắt vô tình như thẩm vấn một tội nhân sắp bị trừng phạt.
 
Giọng anh trầm, dễ dàng bóc trần lời dối của tôi: “Ừ hả? Tôi không tìm thấy cô ở S Đại.”
 
Bị lật tẩy, tôi bối rối giữa giận dữ và hối hận.
 
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, gượng cười: “Có liên quan gì đến anh sao? Chia tay rồi còn quan tâm tới tin tức người yêu cũ, bạn gái anh biết chuyện chưa?”
 
Vừa nói ra tôi đã hối hận.
 
Sắc mặt Lục Lẫm lập tức khó coi, bình phong bình tĩnh chúng tôi cố giữ bị xé toang.
 
Tôi vén một nụ cười, tự mỉa: “Thấy tôi bây giờ tệ hại thế này, chắc anh thấy sướng lắm nhỉ, chứng tỏ tôi đúng là kẻ ngốc chọn sai người.”
 
Vị đắng như có trong miệng tôi: “Lục Lẫm, lời xin lỗi của tôi là thật lòng, muộn mấy năm mới nói… hy vọng anh chấp nhận.”
 
Tôi tự hủy: “Đừng hỏi nữa, có phải người quan trọng gì đâu.”
 
Tôi cúi mắt: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về , tạm biệt.”
 
Lục Lẫm sững người.
 
Nhân lúc đó, tôi như muốn bỏ chạy lao khỏi xe.
 
Đừng gặp lại nữa!
 
Gió lạnh rít vào tai, bốn chi và gương mặt tôi bắt đầu tê buốt.
 
Chưa đi bao xa thì nghe tiếng cửa xe mở đóng.
 
Bước chân vội vàng lao tới, vấp váp như sắp ngã.
 
Lục Lẫm đuổi kịp.
 
Anh ôm chầm lấy tôi.
 
Hơi thở Lục Lẫm nóng bỏng, giọng không ngừng run: “Không được đi… tôi muốn số điện thoại của cô.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo