Chương 1
Khi Lục Lẫm bước vào phòng bao, tôi đang cúi người rót rượu.
Anh thoáng khựng lại, người bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
“Cậu quen à?”
Lục Lẫm lạnh nhạt:
“Hồi đó bị cô ấy đá.”
“Là cô bạn gái cũ từng coi thường cậu vì chỉ biết chơi game đó hả?”
Bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Lẫm thẳng thắn nhìn tôi.
“Cô học giỏi như thế, sao lại xuất hiện ở đây?”
Tôi cúi đầu, cầm đi tiền boa trên bàn:
“Làm thêm thôi.”
Có người nửa đùa nửa thật hô lên:
“Bạn gái cũ, bọn anh vừa đoạt quán quân, em kính Lục ca một ly đi!”
1
Ngồi trên băng ghế dài trong phòng thay đồ, tờ tiền trong tay bị tôi vò đến nhăn nhúm.
Từng chi tiết vừa xảy ra trong phòng bao, như cuộn phim tua đi tua lại trong đầu.
Tôi mặc váy quây ôm sát, trang điểm tinh xảo.
Giữa tiếng cười cợt và ánh mắt vây quanh, chẳng khác nào một trò hề.
Có kẻ hả hê nói:
“Bạn gái cũ, em đút rượu cho Lục ca đi! Tôi trả thêm tiền!”
Người khác kéo lại:
“Đừng thế, Lục ca sẽ giận đấy…”
Nhưng hắn chẳng mấy để tâm:
“Cô ta từng đối xử với Lục ca như thế, giờ bị vả mặt cũng đáng. Học giỏi thì có ích gì, chẳng phải vẫn đi rót rượu cho người ta sao? Đúng là mắt chos không biết nhìn người!”
“Hôm nay không tình cờ gặp ở bar, cô ta có tư cách tiếp xúc với Lục ca à?!”
Hắn còn cười khẩy với tôi:
“Tuy nhìn cũng có chút nhan sắc, nhưng so với minh tinh thì còn kém xa. Yêu Mạt em biết chứ? Chút nữa em sẽ được gặp, bạn gái cũ à.”
Lục Lẫm khẽ nhíu mày.
Đám người lập tức im bặt.
Tôi rót một ly rượu, mặt không gợn sóng, đưa đến trước mặt anh:
“Chúc mừng anh đã thực hiện ước mơ, đội trưởng Lục.”
“Chỉ có thế thôi sao?” Anh hỏi, gạt ly rượu ra.
Tôi khẽ nói:
“Còn… xin lỗi. Ly rượu này cũng vì ngày đó tôi mắt chos coi thường người khác.”
Có lẽ anh không ngờ tôi xin lỗi thẳng thắn như vậy.
Tôi vẫn giữ ly rượu, không hạ xuống. Đút rượu thì đút rượu, họ muốn xem thì tôi để họ xem.
Lục Lẫm nói:
“Người xin lỗi thì phải tự mình uống.”
Tôi sững lại, rồi gật đầu:
“Anh nói đúng.”
Ngửa đầu, tôi uống cạn.
“Chưa đủ! Uống thêm vài ly nữa mới có thành ý chứ!”
Tôi không kháng cự, liên tiếp uống hết ly này đến ly khác.
Đến những ly cuối, không rõ là vì men rượu nóng rát hay vì bị kích động, mà gương mặt và hốc mắt tôi đỏ bừng.
Tiếng cười cợt chung quanh mờ dần, chỉ còn khuôn mặt Lục Lẫm hiện lên rõ nét, sắc mặt ngày càng nặng nề.
Ánh mắt anh sâu như vực, lạnh thấu xương.
Anh giật phắt ly rượu trong tay tôi, giọng khàn khàn:
“Học sinh ngoan, từ khi nào học uống rượu thế?”
2
Tờ tiền trong tay như thiêu đốt, tôi ném mạnh xuống đất.
Ôm chặt vai, cơ thể run không ngừng.
Một đồng nghiệp vừa hát vừa đi ngang:
“Có khách làm khó em à? Mới đến chưa quen cũng bình thường thôi, khách có chiếm chút tiện nghi thì mặc kệ đi, ai lại chê tiền chứ?”
Cô ta thay đồ, tiện miệng nhắc:
“Em cũng thay đi, hai giờ rồi, muộn nữa khó bắt xe.”
Đúng vậy, ai lại chê tiền đâu.
Huống hồ, Lục Lẫm chỉ là bạn trai cũ của tôi.
Ngày đó chúng tôi chia tay rất khó coi.
Tôi đập nát chuột với bàn phím của anh, mỉa mai rằng ngoài chơi game ra thì anh chẳng biết gì.
Tôi tưởng anh sẽ tức giận, nhưng Lục Lẫm chỉ ngẩn người vài giây rồi nghiêm túc nói: Anh có thể không đi trại huấn luyện, sẽ nỗ lực thi cùng trường đại học với tôi.
“Đừng bỏ anh.” Anh nói, “Anh muốn mãi mãi ở bên em.”
Đôi mắt anh trong trẻo, chân thành.
Còn tôi lạnh lùng:
“Tôi đã được tuyển thẳng rồi. Ở bên anh chỉ là để khỏi bị bắt nạt, yên tâm học hành. Tôi thật sự muốn chia tay.”
Anh như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, vẫn lắc đuôi nài nỉ:
“Khi em nói dối sẽ vô thức chạm vào ngón áp út. Từ lần đầu em vào net, anh đã để ý. Em thu lại lời đó đi, anh không đồng ý chia tay.”
Nụ hôn của anh rơi trên trán tôi, mang theo mùi hương trong trẻo đặc trưng, nhấn mạnh:
“Chúng ta không chia tay.”
Ba năm xa cách.
Giờ đây, Lục Lẫm là ngôi sao mới của làng eSports.
Trong trận chung kết, anh dùng một pha pentakill kết thúc trận đấu, trở thành MVP không tranh cãi, tương lai rộng mở.
Còn tôi, cũng chẳng phải “học bá” như anh vừa gọi.
Năm lớp 11 sau khi được tuyển thẳng, tôi không còn đến trường nữa.
Tôi chuyển nhà, đổi số điện thoại.
Mọi người đều nghĩ tôi đã vào Đại học S.
Nhưng sự thật là… tôi đã nghỉ học.