Chương 9
18
Tôi đưa con trai đến bệnh viện xử lý vết thương trước.
Trong hành lang bệnh viện, tôi và Trình Việt đối diện nhau, vành mắt cay xè không kìm nổi.
“Trình Việt, cho dù năm đó kết hôn có phần tôi ép buộc, có tính toán, nhưng quần áo cũng là anh tự cởi, con cũng sinh ra trong hôn nhân của chúng ta.
Tại sao anh không nuôi dạy tử tế? Sao lại để người khác ức hiếp nó như vậy?”
Rõ ràng những kẻ kia gia thế không bằng Trình – Tống hai nhà, dựa vào đâu mà dám bêu xấu ngoài kia?
Không ngoài lý do: cha của nó, Trình Việt, đã không chăm sóc, không bảo vệ con mình.
“Tôi…” Môi Trình Việt khẽ mấp máy, ánh mắt dừng trên mặt tôi.
Hồi lâu, cuối cùng anh ta chỉ thốt ra ba chữ: “Xin lỗi em.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Anh hãy trả con lại cho tôi.”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi anh ta khẽ nói:
“Nó vốn dĩ là con của em, chẳng cần phải trả.”
“Tôi nói là quyền nuôi dưỡng. Anh đã không nuôi dạy đàng hoàng, thì để tôi nuôi.”
Lần này anh ta lại bất ngờ kiên quyết:
“Không được.”
“Tại sao? Anh hoàn toàn có thể đi sinh con với người phụ nữ khác.” Tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu, “Nhưng tôi thì không thể có thêm con nữa.”
“Tôi cũng sẽ không có thêm đứa con nào khác.”
“Vậy thì tại sao không dạy dỗ, không quan tâm nó?” tôi chất vấn.
Anh ta lại câm lặng.
Đúng là đồ đàn ông c/h/ế/t tiệt, mười năm không gặp, cái kiểu chua ngoa, mỉa mai ngày trước biến mất, đổi thành bộ dạng câm như hến.
Khiến tôi tức đến mức chỉ muốn vung tay tát.
Nhưng tôi cố nhịn.
“Quyền nuôi con có thể cho em,” anh ta nói, “nhưng phải theo một cách khác.”
“?”
“Chúng ta tái hôn.”
“…”
Thấy anh ta chẳng giống đang đùa, cuối cùng tôi mới phản ứng:
“Anh bị thần kinh à?”
“Đừng có mà nói kiểu mười năm qua anh không kết hôn là vì tôi.
Loại lời dối trá này, chính anh nghe có thấy nực cười không?” Tôi nhếch mép cười lạnh, “Còn nữa, mười năm trước, anh là ly hôn, không phải mất vợ.”
Ánh mắt anh ta tĩnh lặng nhìn tôi, sâu trong đáy mắt lại lộ chút bi thương khó hiểu.
Trình Việt không ép buộc thêm.
Đợi con trai xử lý vết thương xong, cả nhà cùng nhau trở về.
Trên xe, Tống Nghiễn Hành nhanh nhảu mở miệng, thao thao bất tuyệt kể xấu thằng nhóc vừa đánh nhau với nó.
“Ngày thường giả vờ học sinh ngoan ngoãn, thật ra lòng dạ chẳng tử tế. Trước đây con còn nghe thấy nó bịa chuyện hãm hại cả anh trai nó…”
Thằng bé vừa nói vừa tức đến mức như sắp nổ tung.
Tôi khẽ an ủi:
“Không sao, qua vài hôm thôi, chính họ sẽ tự đến xin lỗi con.”
“Ai thèm chứ. Dù sao cũng chẳng thật lòng.”
Tôi bật cười, xoa đầu nó:
“Thật hay không không quan trọng. Con có thể không cần nhận, nhưng ít nhất phải để họ biết —— con không phải người mà ai cũng dám đụng đến.”
Con trai tôi, sao lại giống một con mèo nhỏ lông xù đến thế chứ?
Ai động vào nó, nó liền dựng lông, gào một trận.
Đánh nhau có là gì.
Nếu là tôi, còn có cả đống cách hợp pháp, hợp lý khiến người khác phải khó chịu.
19
Hôm đó trôi qua, những lời Trình Việt nói về “tái hợp”, tôi hoàn toàn không để vào lòng.
Tôi bắt đầu tiếp xúc lại công việc công ty. Nhờ vài người quen cũ, tin đồn tôi “c/h/ế/t đi sống lại” lan khắp trong giới.
Một hôm, chợt nhớ đến chuyện lúc mình rời đi mười năm trước, tôi nhắn tin hỏi Trình Việt, muốn biết quần áo, trang sức từng để trong phòng ngủ năm đó giờ xử lý ra sao.
Tôi không có ý bắt anh ta đền, chỉ là nghĩ nếu còn giữ thì lấy lại cũng tốt, dù sao nhiều món cũng rất đắt tiền.
Anh ta trả lời: 【Vẫn còn trong phòng, tôi chưa động đến, em có thể tự lên lấy.】
?
Ý anh ta là —— một mình ở trong căn phòng ấy suốt mười năm, bên trong vẫn đặt nguyên đồ đạc của một “người c/h/ế/t”, và anh ta luôn giữ lại?
Đúng là bệnh thật rồi.
Tôi lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng ngủ cũ.
Lần trước vào, tối om chẳng thấy rõ gì.
Lần này mới nhận ra, cách bài trí vẫn hệt như mười năm trước.
Tôi vào phòng thay đồ, thấy tất cả túi xách, giày cao gót yêu thích của tôi vẫn nằm ngay ngắn trên kệ, yên lặng suốt mười năm.
Không ít món giờ đã thành tuyệt bản.
Trong tủ quần áo, vừa mở ra liền thấy áo quần nam nữ treo ngay ngắn hai bên, như thể… căn phòng này luôn có nữ chủ nhân vậy.
Ngay cả mỹ phẩm, đồ dưỡng da đã quá hạn trên bàn cũng chưa hề bị dọn đi.
Dù có người định kỳ dọn dẹp, chúng vẫn được giữ nguyên.
“…”
Trong lòng tôi ngổn ngang, một lúc chẳng biết phải dời đi đâu, cũng chẳng dám lấy gì.
Khi đi ngang tủ đầu giường, tôi nghĩ có thể còn giấy tờ cũ, liền mở ra xem.
Quả nhiên có, bằng lái xe của tôi vẫn ở đó.
Nhưng ngoài ra, còn có một tập sổ y bạ trắng.
Trên đó là tên Trình Việt.
Lẽ ra tôi không nên mở, nhưng lúc ấy không kìm được.
Xem một hồi, ngón tay tôi khẽ run lên.
Trầm cảm mức độ trung bình.
Ngày chẩn đoán —— chín năm trước, tức là một năm sau khi tôi rời đi.
Trong ngăn kéo khác còn có cả lọ thuốc đủ loại.
Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tôi ngẩng lên, thấy Trình Việt bước vào.
Ngăn kéo còn mở, sổ y bạ cũng lộ ra trước mắt, chẳng kịp cất giấu.
“Trình Việt, tôi… xin lỗi, tôi không cố ý xem chuyện riêng của anh.” Tôi chẳng biết biện minh thế nào.
Anh ta đi chậm lại gần, quỳ một gối xuống, khép sổ y bạ rồi đẩy ngăn kéo lại.
“Không sao, xem thì xem rồi,” giọng anh ta vang lên, “không phải chuyện gì to tát.”
Anh đưa tay đỡ tôi đứng lên.
Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên người anh.
Trình Việt, ngoài việc càng thêm trầm ổn và cuốn hút, dường như không hề thay đổi.
Thời gian quả thật quá ưu ái anh ta.
Anh mặc một chiếc sơ mi đen, có lẽ là đặt may, vừa vặn đến từng đường nét.
“Tại sao anh không dọn hết đồ của tôi đi?” tôi hỏi, “Nếu có người phụ nữ khác bước vào, cô ta sẽ nghĩ thế nào?”
“Không có ai khác cả.” Anh đáp.
Tôi mấp máy môi: “Còn bệnh của anh…”
“Không sao, tôi vẫn uống thuốc đúng chỉ định.”
Giọng anh ta bình thản, cứ như người bệnh chẳng phải là mình.
Trông anh ta cũng không giống một người bị trầm cảm.
“Tại sao lại mắc bệnh?”
Trình Việt nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới nói:
“Tôi không biết. Nửa năm sau khi em đi, đôi khi tôi lại nhìn thấy em, nhưng em không nói gì cả. Tôi đi khám, bác sĩ kết luận như vậy.”
“Tống Tri Linh, hôm ấy gặp lại em, tôi còn tưởng bệnh tái phát,” anh ta khẽ nói, “nhưng khi mọi người đều nhìn thấy em, tôi mới tin em thật sự đã trở về.”
Trên người Trình Việt chẳng hề có mùi rư/ợ/u, nhưng nhân lúc tôi còn ngây ra, anh bất ngờ đưa tay ôm chặt, gục mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực phả ra.
“Tống Tri Linh, tin hay không tùy em. Năm đó đồng ý ly hôn, tôi chỉ mong em sống tốt. Tôi không nghĩ chúng ta lại kết thúc đột ngột như vậy.”
Anh ta ngừng một chút, ôm siết hơn:
“Tôi hối hận rồi.”