MẶT TRỜI CỦA CHA - 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Dì hệ thống nói không thể gọi đàn ông mẹ, cho nên tôi chỉ có thể gọi anh là bố, Cố Dã là ba.
 
Cố Dã nghi hoặc xoay người, phát hiện một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đang chăm chú nghi hoặc nhìn tôi.
 
Cổ thiếu niên sạch sẽ, khoẻ khoắn, mái tóc trên trán hơi che chút mặt mày, ngón tay thon dài nắm dây đeo cặp sách trên vai.
 
Vẻ mặt Cố Dã lạnh xuống.
 
Đôi mắt Thẩm Thanh Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, lông mày nhíu lại, giọng nói khàn khàn.
 
“Cố Dã, cậu lừa bán trẻ em à? Đây là phạm pháp.”
 
Hai người rõ ràng không hợp nhau.
 
Cố Dã bực bội chậc một tiếng phản bác: "Cậu mới là kẻ làm loại chuyện này, tôi đang định đưa con bé đến đồn công an.”
 
Thẩm Thanh Yến hiển nhiên không tin, không xa không gần đi theo phía sau chúng tôi.
 
Mãi đến khi đến cửa đồn công an, Thẩm Thanh Yến mới dừng bước muốn đi, ánh mắt nhìn Cố Dã hiện lên một tia kinh ngạc.
 
“Thật xin lỗi, đó tôi hiểu lầm cậu.”
 
Thẩm Thanh Yến nghiêm túc xin lỗi.
 
Cố Dã cười lạnh một tiếng, trực tiếp ôm tôi vào đồn công an.
 
Thẩm Thanh Yến xoay người nhấc chân rời đi.
 
Tôi vội vàng gọi hắn lại, mắt to tròn xoe, nhếch miệng cười: "Bố, cùng vào đi.”
 
Thẩm Thanh Yến rũ mắt nhìn tôi một hồi, trong mắt hiện lên yêu thích.
 
Anh chần chừ một chút, bước chân muốn quay lại, cùng chúng tôi vào đồn công an.
 
Cố Dã vừa vào cửa đã giao tôi cho chú cảnh sát rồi bỏ đi.
 
Tôi vọt ra như tên lửa, gắt gao ôm lấy Cố Dã, lại cố gắng vươn ngón út ôm lấy ống tay áo Thẩm Thanh Yến, hoảng hốt gọi:
 
“Bố, ba, hai người muốn đi đâu?”
 
Tôi sợ bố ba sẽ bỏ rơi.
 
Trẻ con không thể bỏ bố mẹ, bố ba càng không được.
 
Cảnh sát nhìn nhau, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu rơi trên người Thẩm Thanh Yến và Cố Dã.
 
Bọn họ đã xử lý không ít vụ án, tuổi này đã làm cha như hai thiếu niên này tuy rằng hiếm thấy, cũng không phải không có.
 
Sở trưởng quyết định thật nhanh, chỉ vào Thẩm Thanh Yến và Cố Dã nói: 
 
"Hai người, phối hợp làm giám định DNA đi.”
 
Cố Dã lộ vẻ mặt như muốn ch, giải thích: "Tôi thật sự không phải ba con bé.”
 
Nói xong lại nhìn Thẩm Thanh Yến chất vấn: 
 
"Tôi nói này, đây không phải là “tác phẩm” của cậu đó chứ.”
 
Thẩm Thanh Yến rũ mắt đảo qua, vươn tay chuẩn bị rút máu, thản nhiên nói: "Cây ngay không sợ ch đứng, cậu không phải thì cậu sợ cái gì.”
 
Cố Dã bị anh thuyết phục, lạnh lùng vươn tay ra.
 
Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt hai người, nhớ tới lời dì hệ thống nói.
 
“Ký chủ, vì để nhiệm vụ thành công, tôi sẽ thay đổi thiết lập thế giới này cho nhóc, cho dù có giám định thân tử, Thẩm Thanh Yến và Cố Dã cũng sẽ là bố ba ruột của nhóc.
 
3.
 
Kết quả xét nghiệm ADN phải đợi đến ngày hôm sau mới có.
 
Cố Dã và Thẩm Thanh Yến còn phải đi học, họ quả nhiên chọn ném tôi ở lại đồn công an để đi học.
 
Tôi nhìn chằm chằm về phía trường học, nhớ tới khuôn mặt bi thương của ba Cố Dã khi đi học, bàn tay mập khẽ đưa lên kê cằm, phiền muộn thở dài.
 
Tôi chưa từng đến trường.
 
Nhưng tôi biết, trường học là một nơi đáng sợ, trước đây ở bệnh viện, còn có trẻ em giả vờ bị bệnh để tránh đi học.
 
Tôi sờ sờ túi áo, bên trong có một viên kẹo chị cảnh sát lén đưa cho tôi, tôi muốn ăn đã lâu.
 
Nhưng tôi đã giữ nó, chưa ăn.
 
Tôi vẫy tay gọi dì hệ thống ra, nhờ dì ấy đưa tôi đến trường tìm ba Cố Dã.
 
Lúc len lén lẻn vào lớp, ba Cố Dã đang nằm bò trên bàn cuối cùng ngủ, trên mặt còn hằn cả vết đỏ, miệng hơi hơi há ra.
 
Tôi đứng còn không cao bằng bàn, nâng cao bước chân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đứng ở trước mặt Cố Dã, vui vẻ bóc giấy kẹo màu sắc rực rỡ ra, trân trọng nhét viên kẹo vào trong miệng Cố Dã.
 
Tôi vui sướng nghĩ, ba nhất định sẽ khen tôi.
 
Cố Dã nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt đỏ bừng, vẻ mặt kích động nhìn tôi, khụ khụ khụ hỏi tôi cho hắn ăn cái gì.
 
Tôi mở giấy gói kẹo trống rỗng ra, kẹo có chút tan chảy, trên giấy gói còn dính ít nước đường dẻo dẻo.
 
Tôi cẩn thận từng li từng tí liếm một cái, siêu cấp ngọt ngào.
 
Tôi mừng rỡ nói với Cố Dã: "Ba, là kẹo, chị cảnh sát cho con, con mang đến cho ba ăn, ngọt quá đi, con cũng tiếc chưa được ăn.”
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo