Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
12
Tôi thấy một Mặc Tư Dật hoàn toàn khác với người tôi từng quen biết.
Tôi nhớ lại dáng vẻ anh khi trằn trọc cùng tôi triền miên, khi mất kiểm soát đến phát điên, khi trong bóng tối không ngừng cắn vào tuyến thể của tôi, miệng thì thầm “tôi yêu em” hết lần này đến lần khác.
Nhưng dù tôi khóc đến cạn nước mắt, anh cũng chưa từng dừng lại.
Anh kiên quyết làm tổn thương cơ thể tôi, rồi lại dùng dược liệu quý giá nhất để chữa lành.
Đó là yêu sao?... Tôi không biết.
Tôi vốn chẳng có quyền lên tiếng về cái gọi là “tình yêu”.
Nhưng nếu đó thật sự là yêu, thì tại sao anh cứ phải giấu giếm tôi hết lần này đến lần khác?
Tôi hoảng hốt buông tay, sợi xích bạc rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keng” giòn tan.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Quay lại nhìn, là Mặc Tư Dật.
Tôi kịp bắt gặp trong mắt anh tia hoảng loạn rất nhanh, nhưng rõ ràng.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt trấn định, luôn như tính trước mọi bước đi như mọi khi.
Tôi cắn môi, bản năng ôm lấy bụng như để tự bảo vệ mình.
“Mặc Tư Dật, buông tha tôi đi.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không khí căng như dây đàn.
Nhưng lạ thay, lần này tôi không cảm nhận được sự áp bức đáng sợ từ anh nữa.
Có lẽ là vì anh đang do dự... hay đang nhượng bộ?
Tôi căng thẳng siết chặt tay, lấy hết dũng khí mà nói:
“Dù anh có trói tôi lại, dùng đủ mọi cách giữ lấy tôi và đứa bé… Tôi cũng sẽ không yêu anh. Vĩnh viễn sẽ không.”
Nói xong câu đó, mồ hôi lạnh rịn ra ướt cả sống lưng tôi.
Tôi thật sự nghĩ anh sẽ lập tức trói tôi lại, hoặc nhốt tôi vào căn phòng đầy camera đỏ rực từng là ác mộng của tôi.
Nhưng điều duy nhất anh làm là quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng nói:
“Em đi đi.”
Anh cứ thế... buông tha cho tôi.
Tôi không để lại bất kỳ lưu luyến gì, bước nhanh ra khỏi cửa.
Lúc lướt qua anh, tôi ngửi thấy mùi thuốc đắng chát thoang thoảng trên người anh.
...Anh đang bệnh sao?
Có lẽ tôi thật sự là một kẻ ngu ngốc.
Rõ ràng bản thân mình cũng đầy thương tích, vậy mà lại cứ không kiềm được mà nghĩ đến anh.
Tôi tự trấn an mình: anh chẳng qua là vì đứa trẻ nên mới thốt ra lời đó.
Nhưng rồi tôi nghe anh lẩm bẩm sau lưng:
“Anh chỉ muốn em sống tốt hơn một chút thôi.”
Tôi không dừng lại.
“Rầm” một tiếng, tôi dứt khoát khép cánh cửa lớn nhà họ Mặc lại phía sau.
Chương 13
Tôi không quay về khu ổ chuột, nhưng cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi.
Cuối cùng chỉ có thể dọn về nhà bạn thân ở tạm, lấy lý do dưỡng thai.
Tôi sinh ra đã không có ai yêu thương, nên chẳng hiểu nổi thế nào là tình yêu.
Sau này lại mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, đã vậy còn dây dưa với một kẻ như Mặc Tư Dật lạnh lùng đến tận xương tủy lại càng không biết yêu là gì.
Tôi từng nghĩ, ít nhất đứa bé sinh ra sẽ có hai người cha yêu thương nó, vậy thì nó sẽ không đi lại vết xe đổ của tôi.
Nhưng giờ, suy nghĩ đó cũng tan vỡ theo mối quan hệ rối rắm giữa tôi và Mặc Tư Dật, trở thành một giấc mơ xa vời.
Bạn thân xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi, giọng nói đầy xót xa:
“Bảo bối đáng thương của tao… Vậy là mày chạy trốn không thành, bị tên điên cố chấp đó kéo về rồi hả?”
Tôi vùi đầu trong chăn, yếu ớt gật đầu.
Những ngày sau đó, tôi luôn cố tình tránh né bất cứ chủ đề nào liên quan đến Mặc Tư Dật.
Nhưng thực ra, trên mạng cũng chẳng có chút tin tức nào liên quan đến anh ta.
Đến ngày thứ ba, tôi cuối cùng cũng nghe máy khi Mặc Tư Dật gọi.
Nhưng người ở đầu dây lại là bác sĩ bên cạnh anh.
Tôi cứ ngây ra, chỉ nghe thấy bác sĩ nhẹ giọng nói:
“Cậu biết không, một người mắc chứng rối loạn cảm xúc nghiêm trọng như Mặc tiên sinh, vừa phải dùng phương pháp trị liệu cường độ cao để điều chỉnh tâm lý, lại vừa sợ làm tổn thương người mình yêu… Đồng thời còn phải dẫn dắt một người thiếu hụt tình cảm từ nhỏ, giúp người ấy nhận ra bản thân mình thực sự yêu điều đó khó đến mức nào?”
Giọng nói bên kia vẫn rất dịu dàng:
“Tiểu phu nhân, bệnh thiếu hụt tình cảm của cậu thật ra đã được chữa khỏi từ lần khám thai trước rồi. Những cảm xúc mà cậu đang có bây giờ, đều là thật là cảm xúc xuất phát từ chính trái tim cậu. Và vì thế, cậu hoàn toàn có thể tự quyết định lựa chọn của mình.”
Thì ra… tôi không phải là người bị cả thế giới vứt bỏ.
Vẫn luôn có một người rõ ràng bản thân cũng chẳng khá hơn tôi bao nhiêu lại cố chấp muốn dạy tôi học cách yêu thương.
Ngày đó, tôi chỉ là một khúc gỗ rỗng tuếch, chỉ biết sợ hãi.
Còn hiện tại, một mảnh đất khô cằn cuối cùng cũng mọc lên thịt da, nở ra một đóa hoa.
Không còn là nỗi sợ nữa, bây giờ còn có biết bao cảm xúc khác đổ về.
Tôi chưa từng hoảng loạn đến thế, tim cũng chưa từng đau như vậy.
Sớm biết yêu lại khiến người ta đau đến thế này…
Vậy thì tôi thà mãi mãi không biết yêu là gì.
Thà làm một chú chim hoàng yến ngốc nghếch, bị nhốt trong lồng mà chẳng cần biết đến tự do hay tình cảm…