Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

4
Bỏ qua sự cố vừa rồi thì, Mặc Tư Dật quả thực là một bạn đời kiểu mẫu tiêu chuẩn Alpha.

Mỗi ngày, anh đều đích thân vào phòng tôi, tỏa ra tin tức tố trấn an ổn định.

Anh còn theo bác sĩ học cách chăm sóc Omega đang mang thai, từ lịch sinh hoạt, chế độ ăn uống đến cả tâm lý.
Công việc bận rộn là vậy, vậy mà anh vẫn xin nghỉ, cố gắng dành thời gian đưa tôi ra ngoài thư giãn, dạo chơi cho thoải mái đầu óc.

Tôi từng nghe bác sĩ nói, Mặc Tư Dật có chứng "rối loạn cảm xúc nghiêm trọng", nhưng từ lúc ở cạnh tôi đến giờ, anh thực sự chưa từng mất kiểm soát thêm lần nào.

Tôi có hơi áy náy khi nhận được sự quan tâm quá mức như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì… tôi đang mang thai con của anh mà. Anh đối xử tốt với tôi cũng là điều hiển nhiên, đúng không?
Hơn nữa, chính miệng anh cũng từng nói:
“Em mang thai con anh, muốn gì cũng được.”

Một lần, khi anh đang làm việc trong thư phòng, tôi chạy tới tìm thì phát hiện anh đang họp trực tuyến.
Không do dự, anh treo máy luôn, kéo tôi ngồi lên đùi, động tác tự nhiên đến mức như đã làm vô số lần:
“Có chuyện gì sao?”

Tôi bĩu môi, bắt đầu oán giận:
“Con anh quậy quá trời.”

Tính tình Mặc Tư Dật dạo này đúng là hiền lạ thường, anh chỉ thả tin tức tố ra xoa dịu, tay nhẹ nhàng xoa bụng tôi, hỏi nhỏ:
“Còn đau không?”

Tôi uể oải nằm trong lòng anh, lí nhí rầm rì bên tai:
“Mặc Tư Dật, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy chứ… Tôi sắp bị anh nuôi thành chim hoàng yến rồi. Càng ngày càng không muốn rời xa anh nữa.”

Giọng nói Alpha sau lưng tôi còn dịu dàng hơn cả tin tức tố trên người anh, dịu đến mức khiến người ta muốn đắm chìm mãi mãi.

“Vậy thì đừng rời đi. Ở lại với anh… mãi mãi, được không?”

Tôi nghe câu đó, không nói gì, chỉ yên lặng dựa trong lòng anh.

...
Từ “mãi mãi”, với tôi, vẫn còn xa lắm.
Tôi vốn dĩ chỉ là một Omega lỡ mang thai, đến Mặc gia “ăn nhờ ở đậu”.
Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định chiếm lấy cả cuộc đời của Mặc Tư Dật.

Lúc ấy tôi suy nghĩ rất nhiều.
Mang thai khiến độ mẫn cảm với tin tức tố giảm đi đáng kể, nên tôi không hề nhận ra,
chỉ vì tôi chần chừ không trả lời, ánh mắt người phía sau tôi bỗng trở nên u tối khác thường.

Mùi tin tức tố Alpha nồng nặc trong không khí dần trở nên đậm đặc, gần như sánh lại thành hơi nước, từng đợt từng đợt, như muốn nuốt trọn lấy tôi.

5
Người hầu làm đổ ly sữa bò tôi thường uống, hoảng hốt đến mức tái mặt:
“Tiểu phu nhân, tôi không cố ý, tôi…”

Chỉ là một ly sữa thôi, tôi cũng không phải người khó tính, liền bảo cô ấy lui xuống.

Dạo gần đây Mặc Tư Dật bận công việc, mấy hôm rồi chưa thấy về.

Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mơ, một người đàn ông không rõ mặt siết chặt lấy eo tôi. Hơi thở của hắn phả lên tuyến thể bị cắn đến sưng đỏ, rồi lại thành kính hôn lên hình xăm hoa bên sườn tôi.
Tôi như món đồ chơi bị vặn đến hỏng, nước mắt không kìm được mà trào ra, mặc cho người đó ôn tồn thì thầm bên tai từng câu từng chữ “Anh yêu em.”

Tôi bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc.

Bên cạnh không có ai. Chỉ có ánh đèn đỏ nhấp nháy của chiếc camera trên tường, như đang lặng lẽ truyền đi điều gì đó.

Tôi co người lại trong chăn, trên đó vẫn còn phảng phất mùi tin tức tố Alpha của Mặc Tư Dật, nhưng như thế vẫn không đủ khiến tôi thấy an tâm.

Giữa cơn mê mệt lưng chừng mộng và thực, tôi mơ hồ cảm nhận có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ gò má mình.

Nhiệt độ xung quanh cũng như đang dần dần tăng lên, vỗ về tôi.

Tôi mơ màng dụi mặt vào lòng bàn tay ấy, hít lấy hương thơm quen thuộc, cau mày lại rồi chìm vào giấc ngủ.

6

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên cổ mình có thêm một vệt đỏ mờ ám.
Nhìn qua thì không giống vết muỗi đốt, mà giống... dấu hôn hơn.

Tôi vô thức kéo cổ áo sơ mi lên che đi.
Không hiểu sao, trong lòng lại thấy chột dạ, chuyện này tuyệt đối không thể để Mặc Tư Dật nhìn thấy.

Trong lúc ăn sáng, tôi vẫn không thấy anh đâu. Thay vào đó là một loạt bác sĩ ra vào Mặc gia.
Tôi kéo tay một người trong số họ lại, gặng hỏi mới biết mấy hôm nay Mặc Tư Dật không hề đi công tác, anh đang trong kỳ mẫn cảm, đồng thời phát tác chứng rối loạn kiểm soát, nên bị buộc phải nhốt mình trong phòng cách ly, sử dụng vòng khóa chống cắn.

Từ xa, tôi nhìn thấy anh.

Một thân ảnh Alpha chật vật đến đáng sợ, cánh tay trắng nõn chi chít vết cắn, cổ họng bị ép ngửa ra, hầu kết di chuyển liên tục vì cố gắng chịu đựng. Vòng khóa chống cắn giật mạnh phát ra tiếng kim loại va đập dữ dội.

Tôi thấy tim mình nhói lên không rõ lý do.

“Mặc Tư Dật…” tôi khẽ gọi.

Anh là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn kiểm soát, chỉ có thật nhiều thật nhiều tình cảm nồng nhiệt mới có thể cứu được.
Còn tôi—là một Omega mắc chứng rối loạn cảm xúc, dù có bao nhiêu tình yêu đổ vào cũng không cảm nhận được.

Nhưng đông đến, hai con người đều lạnh, cuối cùng vẫn sẽ tìm cách sưởi ấm cho nhau.

Tôi mặc kệ bác sĩ ngăn cản, bước đến gần anh.
Dù biết là vô ích, tôi vẫn tỏa ra một chút tin tức tố Omega yếu ớt—với anh, chỉ như muối bỏ bể.

Mặc Tư Dật nghiến răng, cố lùi lại:
“Đừng ở đây, đi đi… Anh sẽ làm em bị thương.”

Khả năng kiềm chế của anh kém đến đáng thương.
Chỉ vì tôi là Omega từng bị anh đánh dấu, đứng ở đây mà chiếc vòng khóa đã bị anh cắn đến nghiêng lệch, va đập liên hồi.

Tôi không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác. Nhưng… tôi cũng không muốn anh xảy ra chuyện.
Tôi còn cần anh để nuôi con cho tôi nữa.Tôi nhón chân, thử hôn nhẹ lên môi anh qua vòng khóa.

“Cơ thể anh đang nói rằng... muốn em ở lại, đúng không?”

Mặc Tư Dật hít vào một hơi, ánh mắt lóe lên một tia u tối rồi nhanh chóng hạ xuống.
Một tay anh siết lấy eo tôi, gần như không thể đứng vững.

“Ừm… Nó muốn.”

Anh nắm tay tôi, dẫn xuống phần bụng dưới đang căng cứng lộ rõ:

“Nó muốn em giúp chỗ này. Dùng tay cũng được.”

Tôi ngớ ra kích thước của anh khiến tôi không thể ôm trọn bằng một tay.

Anh khẽ bật cười, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Cả hai tay.”

Mặt tôi nóng bừng, tai đỏ ửng:
“Em không giúp.”

Tôi định quay người đi, nhưng chưa kịp bước.

Mặc Tư Dật như phát điên, môi cắn lấy tôi, ép tôi ngã xuống sàn.

Thân thể tôi bị anh khóa chặt dưới thân, tim bắt đầu đập dồn dập, tôi hoảng sợ bật lên:

“Mặc Tư Dật, còn có con… anh không thể...”

Giây phút đó, anh như biến thành một kẻ mất hết lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn rũ xuống, mệt mỏi đến tuyệt vọng.
Anh gần như thở dài, lẩm bẩm:
“Chậc… thật phiền.”

Rồi anh cắn vào tuyến thể sau cổ tôi, lòng bàn tay đầy chai sạn cũng nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.

Giọng anh bình thản nhưng mệt mỏi đến kỳ lạ:
“Vậy thì... để nó chết đi.”

Tôi chết sững.

Lời nói của anh mơ hồ quá, tôi không rõ mình có nghe nhầm không.
Chỉ còn biết chống đỡ thân thể, cái thân thể quá mạnh mẽ ấy đang đè lên tôi.

“Mặc Tư Dật, anh vừa nói gì...?”

Anh không trả lời, cũng không tiếp tục hành động gì thêm.

Chỉ cúi đầu, khẽ hít lấy tuyến thể sau cổ tôi.
Rất lâu sau, đôi mắt đỏ sẫm ấy mới dần dịu lại.

“Không có gì.” Anh thì thầm, như mang theo chút hối lỗi, hôn nhẹ lên giọt nước mắt trên má tôi.

“Anh nói… có con ở đây, anh sẽ cẩn thận.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo