Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

1
Tôi là một Omega sống ở khu xóm nghèo, loại "kém tiêu chuẩn" điển hình.
Nửa tháng trước, tôi gặp tai nạn mất trí nhớ, chẳng nhớ nổi thân phận, càng không có người thân, đành dựa vào kỹ năng đánh đấm để kiếm sống trong sàn đấu ngầm.

Vài ngày liền cứ cảm thấy choáng váng, buồn nôn, uống nước vào cũng nôn, tôi ráng nhịn đau đem tiền đi khám bệnh. Phí khám cao muốn xỉu, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghiến răng chi trả.
Vài ngày sau, bệnh viện gọi tôi đến lấy kết quả.
Bác sĩ đẩy bản kết quả sang trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
“Chúc mừng, cậu đã mang thai.”
Tôi: “???”

Tôi biết mình là Omega từng bị đánh dấu, nhưng tôi đã quen sống một mình, không dính líu với ai, càng không quan tâm Alpha nào đã đánh dấu mình là ai.
Nhưng không ngờ, mất trí nhớ xong lại lòi ra một đứa nhóc trong bụng.

Bác sĩ đẩy gọng kính, khách sáo hỏi:
“Trong hai tháng gần đây có vận động mạnh gì không?”
Tôi hơi chột dạ:
“Tôi có đánh bảy tám trận quyền anh ở sàn đấu, vậy có tính không?”
Bác sĩ đang ghi chép khựng lại một giây, suýt nghẹn: “...Hả??”

Nhận ra tình hình không ổn, bác sĩ lập tức đổi thái độ nghiêm túc.
“Alpha của cậu đâu? Để Omega đang mang thai đi đánh nhau? Coi như 《Điều lệ bảo vệ Omega》 là trò đùa à?”

Kết quả là bác sĩ nhất quyết bắt tôi mua cả đống thuốc dưỡng thai. Nhìn số dư ngân hàng mỗi lúc một tụt, lòng tôi đau như cắt, thầm rủa cái tên Alpha vô trách nhiệm kia không dưới trăm lần.

Ra khỏi bệnh viện, tôi lấy từ túi áo sơ mi một tấm danh thiếp màu vàng, đưa lên ánh sáng nhìn kỹ.

Mặt trước in tên của một "đại lão" khét tiếng trong giới tài chính tên Mặc Tư Dật. Mặt sau là một dãy số được viết tay gọn gàng, phía cuối còn có một dòng chữ bay bướm run run: Love.
Danh thiếp còn mang theo hương tin tức tố nhàn nhạt chỉ chút ít thôi cũng đủ giúp tôi dễ chịu phần nào trong thời kỳ thai nghén.
Tấm danh thiếp này là thứ duy nhất tôi vẫn nắm chặt trong tay lúc mất trí. Rất có thể... đây là thứ duy nhất tôi muốn nhớ, và rất có thể, người để lại nó chính là cha của đứa bé trong bụng.

Cái tên Mặc Tư Dật ấy nổi như cồn trong giới tài chính. Ngay cả ở khu nghèo như tôi cũng từng nghe qua: lạnh lùng, cấm dục, không gần gũi ai, chưa từng dính vào bất kỳ tin đồn tình ái nào.

Nhưng nhìn hình ảnh bé con trên ảnh siêu âm và con số tiết kiệm đang cạn dần, tôi do dự hồi lâu… rồi vẫn bấm gọi vào số điện thoại đó.

2
Điện thoại được bắt rất nhanh, nhưng đầu dây bên kia không lên tiếng ngay.
Lúc tôi tưởng đối phương chỉ vô tình bấm nghe, thì lại nghe thấy tiếng thở dồn dập, bị đè nén đến mức gần như không thể phát ra.

Tôi hơi căng thẳng, mở miệng hỏi:
“Là… Mặc Tư Dật tiên sinh sao?”
Giọng nói bên kia nghẹn lại, nhưng lại ngoài ý muốn mà dễ nghe vô cùng:
“Là tôi.”

“…Tôi có chuyện muốn nói với anh một chút.”
Sợ anh ta hiểu nhầm hoặc dập máy giữa chừng, tôi nói liền một hơi:
“Tôi đang mang thai… Có khả năng là của anh. Anh xem có thời gian không, chúng ta có thể ngồi xuống, nói chuyện một chút?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Mãi sau tôi mới nghe thấy tiếng gạt tàn bị ấn xuống, rồi giọng anh vang lên, bình tĩnh đến mức khiến người ta không đoán ra tâm trạng:
“Giờ em đang ở đâu?”

Tôi liếc nhìn xung quanh, báo tên một hội sở nổi tiếng gần đó.
Anh vẫn giữ giọng nhàn nhạt như cũ:
“Đừng đi đâu cả, tôi đến đón em.”

Sau đó, điện thoại chỉ còn lại tiếng “tút tút” báo cuộc gọi đã kết thúc.

Mặc Tư Dật nghe còn dễ nói chuyện hơn tôi tưởng nhiều.
Thật ra, ngay từ đầu tôi chỉ định tìm anh ta để nói chuyện về tiền hỗ trợ nuôi con. Nếu có thể để anh ấy gánh phần dinh dưỡng phí thì càng tốt.

Tôi xoa nhẹ bụng, đứa nhóc trong đó vẫn không ngoan chút nào. Thầm nghĩ:
Gặp được một người thành thật thế này, có khi… mình có thể nhân cơ hội mà đề thêm vài điều kiện chăng?

Không ngờ Mặc Tư Dật đến nhanh hơn tôi tưởng.
Chỉ một lúc sau, một chiếc Rolls-Royce đỗ ngay trước mặt tôi.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt của anh đẹp đến mức cấm dục, lạnh lùng mà đầy khí chất. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt anh không nhìn tôi, chỉ hướng về tai nghe nói một câu:
“Đúng, lệnh truy nã có thể hủy. Người tôi cần đã tìm được rồi.”

Vẫn đang bận việc à? Tôi chột dạ không dám đứng chình ình giữa đường, đành nhanh chóng lên xe trước.

Giây phút đó, tôi gần như chắc chắn.
Anh chính là cha của đứa bé trong bụng tôi.
Bởi vì ngay từ lúc anh xuất hiện, tôi đã cảm nhận được rõ ràng, hương tin tức tố từ người anh, trùng khớp với tôi đến trăm phần trăm.

3
Có lẽ vì Alpha bên cạnh chủ động tỏa ra một lượng lớn tin tức tố mang tính trấn an, nên cảm giác khó chịu trong người tôi dịu đi không ít.

Còn Mặc Tư Dật, ngay khi lên xe đã tựa người nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý định mở lời với tôi.
Không nhịn được, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“...Tại sao anh không chịu trách nhiệm với tôi và con tôi?”

Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang: “Cái gì cơ?”

Nhắc đến chuyện này là tôi lại thấy tức. Tuy mất trí nhớ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình bị đánh dấu rồi bị bỏ mặc là tôi đã sôi máu.
Tôi ghét nhất kiểu Alpha xong việc là phủi mông chạy, bỏ lại tất cả như thể không có gì xảy ra.

“Dù gì đó cũng là con của anh. Anh làm như chẳng liên quan gì tới mình vậy.”

Mặc Tư Dật hơi ngập ngừng: “…Em đang mang thai?”

Ủa? Hóa ra nãy giờ nói bao nhiêu trong điện thoại mà anh không nghe gì hết hả? Thế anh phóng như bay đến đây làm gì?

Tôi tức mình, giơ tờ kết quả siêu âm dí vào mặt anh.
Mặc Tư Dật thoáng sững người, sắc mặt có chút kinh ngạc, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh:
“Em cứ ở lại chỗ tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Giọng điệu anh lúc này lại như ông chú trưởng thành, trầm ổn, lễ độ đến mức khiến tôi vô thức thấy yên tâm.

Tôi gật đầu:
“Được. Tôi có thể tới chỗ anh sinh con. Nhưng trước đó, phải thỏa thuận rõ ba điều.”

“Thứ nhất, mỗi ngày anh phải cung cấp cho tôi một lượng tin tức tố đều đặn đúng giờ, cái này là vì đứa bé, không thương lượng. Thứ hai, tôi không quen sống chung với người khác, nên trong thời gian tôi còn ở, anh không được đưa Omega nào khác về nhà. Thứ ba, trong suốt quá trình mang thai, tôi có toàn quyền quyết định. Tôi muốn ăn gì, làm gì, tự do hoàn toàn. Sau khi sinh, việc tôi đi hay ở là do tôi tự quyết.”

Yêu cầu của tôi có thể nói là khá khắt khe.
Mặc Tư Dật đan tay lại, trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu:
“Được. Còn gì nữa không?”

Ơ… dễ nói chuyện vậy luôn? Tôi liếc anh một cái đầy nghi ngờ.
“Chắc… chắc là hết rồi.”

Mặc Tư Dật giơ tay vẫy tôi:
“Lại đây.”

Tôi vừa dịch người qua thì anh đã cúi người bế thốc tôi lên, khiến tôi cả người đổ vào lòng anh.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đột ngột cúi đầu, cắn lên tuyến thể ở sau cổ tôi.

Ánh mắt màu đỏ ẩn nhẫn của anh giờ phút này hoàn toàn khác với hình ảnh lịch sự, bình tĩnh ban nãy, như hai người khác nhau.

Tôi hoảng đến mức nghẹn cả giọng:
“Mặc, Mặc Tư Dật…”

May thay, anh cắn không sâu, chỉ chạm nhẹ rồi buông ra ngay.
“Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát… Tuyến thể của em bị đánh dấu mờ rồi. Tôi… không thích lắm.”

Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn:
“Sẽ không có lần sau.”

Với một Omega từng bị đánh dấu, việc bị đánh dấu lại không đau, thậm chí còn được xem là một kiểu... tăng cường kết nối giữa hai người.

Nếu nghĩ vậy thì đây chẳng qua là nhu cầu bản năng hợp lý của một Alpha. Mà nếu tôi cứ giận như vậy, chẳng phải là đang bắt nạt một người thành thật sao?

Tôi cắn nhẹ môi dưới, rộng lượng tỏ vẻ không sao:
“Không sao đâu. Chỉ là cắn một chút thôi. Tôi không phải kiểu yếu đuối.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo