[Tất cả trí thức trẻ đều ở đó, khi mọi người trở về sẽ thấy ngay, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!]
Thấy hệ thống lo lắng đến mức sắp phát điên, tôi lập tức chạy trở lại.
Thở hồng hộc đến cửa thì đèn trong phòng vừa tắt.
Giọng nói độc ác của Lý Phương Phương vang lên.
“Ban đầu định cướp người của con tiện nhân Hà Kiều, nhưng thằng ngốc Từ Dũng lại như bị cô ta bỏ bùa, đành phải tìm anh vậy.”
“Chờ chuyện của chúng ta thành rồi, tôi rơi vài giọt nước mắt, mọi người sẽ thấy tôi đáng thương, ai còn phạt một người phụ nữ bị cưỡng bức nữa chứ.”
“Lục Quân, tôi – Lý Phương Phương – xứng đáng với anh lắm rồi.”
Hệ thống: [Cô ta thật độc ác.”
Tôi sa sầm mặt, đẩy cửa xông vào.
Lý Phương Phương cảnh giác quay lại: “Ai đó?”
Tôi không đáp, bước nhanh đến bật đèn.
Lý Phương Phương che mắt, toàn thân không chỉnh tề đang đè lên người Lục Quân.
May mà đến kịp, quần áo của Lục Quân vẫn ổn, chỉ cởi hai nút.
Lý Phương Phương thấy là tôi thì trừng mắt đầy căm hận.
“Lại là cô, con tiện nhân!”
Tôi liếc cô ta một cái, cầm ấm nước rót nước.
“Lý Phương Phương, nhìn lại bản thân rồi hãy chửi người khác.”
Cô ta kéo áo, ánh mắt dao động, lắp bắp:
“Là Lục Quân cưỡng ép tôi, tôi mới là nạn nhân.”
“Lục Quân say như ch, cưỡng ép cô thế nào? Rõ ràng là cô có âm mưu.”
16.
Mặt Lý Phương Phương tái mét.
“Hà Kiều, cô nợ tôi một lần, lần này cô đừng can dự, tôi sẽ xem như chúng ta hoà nhau.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Tôi bước đến, hắt mạnh nước trong tay lên mặt Lục Quân.
Lục Quân khẽ kêu lên: “Trời mưa à?”
Anh ta lau mặt, mở mắt ra thì thấy mình và Lý Phương Phương nằm sát nhau trong tình trạng quần áo xộc xệch.
Sau đó giật mình hét lớn, nhảy ra khỏi giường.
Đúng lúc đó vài trí thức trẻ khác trở về.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Nam nữ quần áo không chỉnh tề trên cùng một giường thì còn gì nữa chứ, thật mất mặt.”
“Chuyện như vậy phụ nữ luôn là người chịu thiệt.”
Lý Phương Phương lập tức rơi lệ, khóc như mưa.
“Anh Quân, cho dù anh say cũng không thể cưỡng ép tôi, giờ thế này tôi biết sống sao đây…”
Mọi người bắt đầu chỉ trích Lục Quân.
Lục Quân luống cuống, giải thích thế nào cũng vô ích.
Lúc này, tôi bước ra.
Lý Phương Phương thấy hành động của tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi mặc kệ cô ta, kể lại sự thật cho mọi người nghe.
Lý Phương Phương khóc càng lớn.
“Tôi là con nhà tử tế, cô không thể vu khống tôi như vậy!”
Đám đông ngày càng đông, có người chỉ trích tôi.
“Dù có mâu thuẫn cũng không thể đem chuyện này ra đùa, Hà Kiều, cô quá đáng rồi đấy."
“Xinh đẹp mà tâm địa ác độc, sau này tránh xa cô ta ra."
Đúng lúc đó Phạm Tuyết cũng về, nghe chuyện mà mắt đỏ hoe.
Lục Quân càng giải thích càng rối, như con kiến bò trên chảo nóng.
Lý Phương Phương lau nước mắt, ra vẻ đáng thương.
“Hà Kiều, nói phải có bằng chứng, nếu không tôi sẽ kiện cô vào tù!”
Tôi tức đến đỏ mặt.
“Tôi chính là bằng chứng.”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, mọi người quay lại nhìn.
Từ Dũng xuất hiện.