Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ngoại truyện
Trước cổng khu dân cư Leina, luôn có một chiếc McLaren P1 đỗ lại. Tên Alpha đó lại tới nữa rồi.
Đám bảo vệ quanh khu đã quá quen với anh.
“Anh nói bạn học anh mất tích?”
Alpha gật đầu: “Tên cậu ấy là Ngôn Giác, Alpha cấp C, dáng người cao gầy, da trắng, ngũ quan rất đẹp, là Alpha đẹp nhất tôi từng thấy. Cậu ấy từng sống ở phòng 301.”
Anh hạ mình thấp đến độ gần như cầu xin:
“Xin hãy giúp tôi, nhất định phải tìm được cậu ấy.”
“Ồ, cậu 301 đó à? Cậu chuyển đi rồi.”
Alpha lập tức hỏi: “Cậu ấy dọn đi đâu?”
“Chuyện đó sao tôi biết được? Anh quen cậu ta thì gọi điện hỏi đi.”
Alpha thất thần: “Cậu ấy đổi số rồi.”
“Vậy thì chúng tôi không giúp được. Tuyết sắp rơi rồi, sắp phong tỏa đường đấy, anh nên đi đi.”
Bảo vệ đi rồi, ngoảnh lại vẫn thấy Alpha đứng nguyên tại chỗ, lắc đầu bỏ đi.
Năm nay tuyết rơi còn nhiều hơn mấy năm trước. Chẳng mấy chốc, mặt đất bị phủ trắng xóa như khoác lên một lớp váy cưới tinh khôi.
Người đi đường phải quấn chặt áo bông, gió rít như dao cứa vào mặt, cả hơi thở cũng hóa thành từng vệt sương trắng.
Một trận tuyết qua đi, mấy bảo vệ uống ít rượu trắng cho ấm người, nửa đêm quay lại thì thấy Alpha vẫn chưa rời đi.
Họ vội đến nhắc: “Ngoài đường bị phong tỏa hết rồi, sao anh còn chưa đi?”
Khu này nằm hẻo lánh, tòa nhà lại cũ, không có hệ thống sưởi, Alpha đó bị lạnh đến môi tái nhợt.
Anh móc ra một thẻ đen, đưa cho bảo vệ:
“Tôi có thể mua lại căn phòng này không?”
Bảo vệ nhìn tấm thẻ, cất ngay ánh mắt thương hại.
“Anh giàu thế, không mua biệt thự sang chảnh mà lại đòi căn nhà cũ kỹ này?”
Alpha nói: “Tôi muốn ở đây chờ cậu ấy quay về.”
“Cậu ấy là gì của anh?”
Alpha nghẹn ngào: “Bạn… bình thường.”
“Bạn bình thường mà anh làm đến mức này à?” Bảo vệ hỏi. “Hay là anh yêu cậu ấy?”
Bí mật bị phơi bày, Alpha không phủ nhận. Mắt anh ta đỏ hoe:
“… Nhưng cậu ấy không thích tôi. Cậu ấy biến mất ngay trước mặt tôi. Tôi tìm hoài không thấy, chẳng ai chịu giúp tôi cả…”
Anh từng nghĩ, chính mình đã làm gì sai khiến Ngôn Giác bỏ đi không một lời. Suốt năm năm qua, anh chưa từng từ bỏ việc tìm người. Nhưng cái tên đó cứ như biến mất khỏi trái đất.
Mãi vẫn không tra ra được tung tích của cậu.
Lâu dần, tình cảm hóa thành oán giận. Hận cậu tại sao vô tình như thế, không một câu từ biệt mà biến mất.
Cho đến một ngày, anh tình cờ thấy một đứa bé có nét giống mình.
Anh nghĩ chỉ là trùng hợp. Mãi đến khi thấy ba của đứa bé — là người anh ta đã nhớ nhung hơn năm năm…