Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
22
Tôi rất hiếm khi thấy Phong Dự nghiêm túc như vậy.
Chưa kịp từ chối, anh đã kéo tôi lên xe.
Anh đưa tôi đến một bệnh viện tư nhân dành cho giới quý tộc, đường đi như đã quen thuộc.
Chúng tôi vào một phòng bệnh VIP, cửa mở ra, bên trong là một Omega đang nằm trên giường, trông thấy có người đến thì giật mình co người lại.
Đến khi nhận ra là ai, cậu ta mới thở phào: “Phong tiên sinh, ngài đến rồi.”
Tôi nhận ra cậu Omega đó, chính là người hôm trước tôi thấy ở biệt thự.
Lúc này, cậu ta mặc áo bệnh nhân kẻ sọc trắng lam, gương mặt đầy hoảng loạn, như thể đang chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp.
Tôi lạnh mặt: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Phong Dự đáp: “Rất nhanh em sẽ biết.”
Khi anh đưa tôi đi kiểm tra, tôi vẫn chưa hiểu có gì kỳ lạ.
Cho đến khi nghe được đoạn hội thoại giữa anh và bác sĩ, tôi mới sững người:
“Chúc mừng, ghép tuyến thể rất thành công, nhanh nhất là tháng sau có thể phẫu thuật cấy ghép.”
Gương mặt Phong Dự hiện rõ vẻ mừng rỡ: “Tốt quá rồi.”
Anh kéo tay tôi, háo hức muốn chia sẻ niềm vui.
Nhưng phía sau anh, cậu Omega kia tái mặt đến độ trắng bệch như giấy.
Anh ta thật sự điên rồi.
“Hóa ra khoảng thời gian anh mất tích, là vì chạy đi tìm tuyến thể cho tôi?”
Phong Dự không giấu nổi phấn khích:
“Ừ, sau khi cấy ghép xong, em sẽ không phải chịu đựng bệnh tật nữa. Tôi cũng có thể luôn ở bên em…”
“Anh thật sự điên rồi!”
Tôi giật vòng tay y tế xuống, ném vào thùng rác rồi quay lưng rời đi, không thèm ngoái lại.
23
Tôi không ngờ Phong Dự lại điên cuồng đến vậy. Ở đế đô, tự ý thực hiện cấy ghép tuyến thể là tội chết. Anh điên đến mức không cần cả mạng sống.
Anh đến tìm tôi, hỏi tại sao tôi không thể tin tưởng anh, rõ ràng chỉ cách một bước nữa thôi, tôi đã có thể sống như một Omega bình thường.
Nhưng đến lúc này, anh vẫn không nhận ra sai lầm của mình.
“Nếu anh còn muốn tiếp tục qua lại với tôi, thì xin đừng làm những chuyện tổn thương người khác và tổn thương chính bản thân mình.
“Nếu không, tôi sẽ đưa Ngôn Ngôn rời đi, biến mất khỏi cuộc đời anh.”
Phong Dự gục xuống đất. Anh trông rất thảm, trong mắt le lói chút ánh sáng cũng mang theo vẻ tuyệt vọng.
Anh khàn giọng: “AnAnh biết rồi.”
Tôi liếc nhìn anh, thật sự... y như một con chó.
Một con chó ngốc.
“Còn ngốc nghếch quỳ ở đó làm gì?”
Phong Dự ngẩng đầu lên, không hiểu ý tôi, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.
“Không phải anh nói muốn theo đuổi tôi sao? Ai lại đi quỳ gối theo đuổi người ta chứ?”
24
Tan học, tôi cùng đi đón Ngôn Ngôn.
Thằng bé vẫn đang giận chuyện hôm nọ anh thất hứa:
“Chú là đồ xấu xa, nói dối cháu. Bây giờ bạn cùng lớp đều cười cháu là đồ nói dối.”
Nó khoanh tay trước ngực, phồng má không thèm để ý đến Phong Dự.
Nhưng Phong Dự rất giỏi dỗ trẻ con, vài câu đã khiến Ngôn Ngôn ngoan ngoãn trở lại.
Thằng bé lập tức ưỡn ngực trước mặt bạn học:
“Thấy chưa, đây là chú của tôi!
“Chú tôi là Alpha cấp S, nhà chú to như cung điện ấy, các cậu biết cung điện trông thế nào không?”
Bạn bè nhìn nó với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Vừa nãy còn bị bạn bè xa lánh, giờ Ngôn Ngôn được vây quanh như ngôi sao nhỏ.
Tôi vội bước tới kéo hai “chú hề” này về.
Quả nhiên, tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn từ cô giáo, dài tận mấy trang giấy, đọc đến hoa cả mắt.
Tôi vội vàng cam đoan với giáo viên là sẽ dạy dỗ lại Ngôn Ngôn thật nghiêm, không để tái phạm.
...
Chuyện tôi đồng ý hẹn hò với Phong Dự, Phong tiên sinh cũng đã biết.
Chú còn tổ chức tiệc lớn ở nhà để đón tôi và Ngôn Ngôn.
“Dự định khi nào mới nói với thằng ngốc đó rằng Ngôn Ngôn là con ruột nó?”
“Tùy thời điểm thích hợp.”
Tôi ngoài mặt điềm tĩnh, trong lòng lại chột dạ. Trước đây tôi còn bịa chuyện ba Ngôn Ngôn đã mất. Nếu Phong Dự mà biết sự thật... chắc chắn sẽ tìm tôi tính sổ.
Cuối cùng, giấy không gói được lửa. Chuyện thân thế của Ngôn Ngôn vẫn bị anh phát hiện.
Anh cầm tờ giấy giám định gen đến tìm tôi chất vấn:
“Ba thằng bé chết rồi à?”
Tôi cười gượng: “Hehe… để em giải thích.”
“Giải thích cái gì nữa?!”
Tôi không ngờ anh ta kích động đến vậy. Khi tôi còn đang bối rối không biết nói gì, anh đã bước tới ôm chầm lấy tôi, siết chặt như muốn hòa tan tôi vào máu thịt.
Thân thể anh khẽ run, giọng khàn đi: “Chừng ấy năm, một mình em nuôi con, cực lắm phải không?”