Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Ha, Ngôn Giác, thật sự là cậu à?”
Nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung năm xưa bước xuống từ chiếc Cullinan, khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn độn thổ mà trốn.
Đứa con hiếu thảo của tôi à, bên đường đậu biết bao xe không cào, cứ phải chọn đúng xe của Diêm Vương sống này mà cào hả.
Không phải hại tôi sao?
Tôi kéo kéo khóe miệng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Trùng hợp thật.”
Năm năm không gặp, không ngờ lại chạm mặt theo kiểu này.
Phong Úc cụp hàng mi kiêu ngạo xuống, liếc nhìn Ngôn Ngôn đứng phía sau tôi, hỏi: “Đứa trẻ nhà ai thế?”
Ngôn Ngôn sợ hãi, nép vào sau lưng tôi.
Tôi đáp: “Con tôi.”
Nụ cười của Phong Úc cứng lại: “Cậu kết hôn rồi?”
“Tôi cũng là một Alpha bình thường, kết hôn sinh con chẳng phải chuyện đương nhiên sao?”
Ánh mắt Phong Úc tối đi, liếc sau lưng tôi như đang tìm gì đó mà không thấy.
Cuối cùng anh nặng nề buông một câu: “Bình thường các người dạy con kiểu vậy sao?”
“Cha nó mất sớm rồi, anh thông cảm chút đi.”
Nghe tôi nói bạn đời đã qua đời, trên mặt Phong Úc hiện lên vẻ hả hê.
“Là Omega nào xui xẻo đến mức bị cậu khắc chết thế?”
Tôi thật sự không muốn phí lời với anh nữa.
Chuyện tôi phân hóa thành Omega, anh đâu có biết, mà tôi cũng chẳng định cho biết.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tôi kéo Ngôn Ngôn rời đi.
Anh bất ngờ gọi tôi lại từ phía sau:
“Năm đó, tại sao cậu lại bỏ đi không một lời?”
Tôi khựng bước, biết anh đang nói đến chuyện gì.
“Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc nữa.
Cùng là Alpha, ai cũng chẳng mất mát gì, chẳng lẽ anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm với anh?”
Phong Úc nhất thời á khẩu.
Năm đó, sau một đêm hoang đường.
Tôi nhìn Phong Úc đang ngủ say, giật mình bật dậy khỏi giường.
Vừa mới phân hóa thành Omega, tôi đã lăn giường với kẻ thù không đội trời chung của mình.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ bị lũ tay chân của Phong Úc cười cho thối mũi à?
Vì để giữ chút sĩ diện bé nhỏ của mình, tôi chọn rời khỏi hiện trường.
Không lâu sau đó, chuyện kinh khủng hơn lại ập đến với tôi.
Tôi mang thai rồi.
Không có gì đáng sợ hơn chuyện này.
Chẳng lẽ tôi phải chạy tới trước mặt Phong Úc nói: “Này, tôi có thai rồi, con là của anh”?
Tôi làm không được.
Thế nên tôi chọn cách trốn tránh.