Chương 3
3.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong nhà đã không còn bóng dáng Giang Lẫm.
Trước cửa phòng tôi, chỉ còn lại những mảnh vụn của tờ đơn ly hôn bị xé nát vương vãi khắp nơi.
Nhìn đống giấy rối tung lả tả kia, trong một thoáng, tôi bỗng sinh ra chút ảo tưởng.
Có lẽ, Giang Lẫm không phải hoàn toàn vô tình với tôi.
Cho đến khi âm báo WeChat vang lên, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Người nhắn là một cô gái xa lạ.
Một tháng trước, cô ta đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Tin nhắn kèm theo là: “Tiểu tam, tôi về rồi, cô nên trả Giang Lẫm lại cho tôi chứ?”
Vì bất ngờ, tôi đã đồng ý kết bạn.
Kể từ đó, cô ta thường xuyên gửi ảnh cho tôi.
Có ảnh Giang Lẫm đi cùng cô ta làm móng.
Có ảnh anh đưa cô ta ra biển đi dạo.
Thậm chí còn có cả ảnh Giang Lẫm hôn cô ta dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Ngay cả mật khẩu két sắt của Giang Lẫm, lẫn danh sách sính lễ trong đó, cũng là cô ta bảo tôi đi lục ra.
Lần này, cô ta gửi đến một bức ảnh chụp khuôn mặt ngủ nghiêng của Giang Lẫm trên chiếc giường hồng.
“Con tiện nhân, tôi nghe Giang Lẫm nói hôm qua cô đã lục két sắt thấy danh sách sính lễ rồi phải không? Tôi đã nói mà, tôi sẽ không lừa cô.”
“À đúng rồi, mấy món đồ Giang Lẫm đưa cô, tôi muốn cô mang đi tiệm giặt cho sạch sẽ. Tôi mắc bệnh sạch sẽ, ghét nhất là đồ từng bị đàn bà khác chạm qua. Hồi trước tôi mới vì việc học mới tạm để Giang Lẫm cưới cô. Dù sao cô cũng coi như sạch sẽ, còn hơn để anh ấy đi chơi bời với mấy ả dơ bẩn ngoài kia, chẳng bằng để cô giúp tôi giải tỏa cho anh ấy.”
“Còn nữa, tôi chỉ cho cô bảy ngày. Trong bảy ngày đó, phải đưa ra ly hôn. Nếu không, cho dù anh ấy đã kết hôn, tôi cũng sẽ ngủ với anh ấy trước.”
“Cô đừng ôm hy vọng rằng Giang Lẫm sẽ không động vào tôi. Cô hoàn toàn không biết anh ấy nồng nhiệt đến thế nào đâu. Từ khi tôi về nước, tối nào anh ấy tan làm cũng đến nhà tôi. Chúng tôi đã mấy lần suýt vượt quá giới hạn. Nếu không phải tôi ngăn lại vì không muốn mang danh tiểu tam, e là giờ tôi đã mang thai con của chúng tôi rồi.”
“Thôi không nói nữa, Giang Lẫm sắp tỉnh rồi. Tôi phải đi đánh răng để tặng anh ấy một nụ hôn chào buổi sáng.”
Tin nhắn dừng lại tại đó.
Nước mắt tôi cũng theo đó rơi lã chã xuống màn hình điện thoại.
Xuyên qua làn nước mắt, tôi cố nhịn rồi đáp lại:
“Cô nói ghét động vào đồ người phụ nữ khác từng chạm qua. Nhưng cô có biết không, Giang Lẫm sớm đã bị tôi ngủ đến nát rồi.”
Tin nhắn gửi đi.
Nhưng cô ta không trả lời nữa.
Cảm giác nghẹt thở như đấm vào bông, trong thoáng chốc biến thành ngàn vạn mũi dao đâm xuyên lồng ngực tôi.
Chẳng trách đêm qua, lúc 12 giờ, tôi nghe thấy tiếng đập cửa.
Khi ấy, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng Giang Lẫm nổi giận chỉ vì tôi đưa ra chuyện ly hôn.
Hóa ra, tất cả chỉ là vì anh phải vội vã chạy đi để lên giường với bạn gái cũ mà thôi.
Sợi dây cuối cùng trong lòng tôi đứt phựt.
Tôi run rẩy ngón tay, gửi cho Giang Lẫm một tin nhắn:
“Giang Lẫm, hôm nay anh có thời gian không? Em muốn cùng anh đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.”