Chương 2
2.
Nhờ bạn giúp đỡ, tốc độ tìm nhà rất nhanh.
Tôi cũng chẳng kén chọn.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, tôi đã nộp tiền đặt cọc và tiền thuê.
Khi trở về, đã là tám giờ tối.
Dù vậy, tôi vẫn ghé siêu thị mua đồ, tự tay nấu một bữa cơm.
Dù ly hôn hay thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cùng Giang Lẫm kết thúc trong hòa bình.
Thế nhưng, khi cơm nước đã dọn xong, đã hơn mười giờ mà Giang Lẫm vẫn chưa về.
Tôi ngồi trên sofa, chờ đợi.
Mãi đến nửa đêm, đúng 12 giờ, Giang Lẫm mới trở về.
Nhìn thấy tôi ngồi nơi đó, anh liền tỏ ra mất kiên nhẫn.
Một tay cởi áo vest vứt lên sofa, vừa đi vừa nói:
“Đủ rồi, đừng làm ầm nữa.”
Nói xong, anh xắn tay áo, định thẳng bước về phòng.
Không thèm liếc lấy một cái đến bữa cơm tôi đã chuẩn bị.
Cũng chẳng nói với tôi một câu.
Lòng bàn tay tôi siết chặt, nhưng vẫn cất tiếng gọi anh lại:
“Giang Lẫm, đây là đơn ly hôn, phiền anh ký tên vào.”
Bước chân anh khựng lại.
Anh xoay người, cau mày đầy bực bội nhìn tôi.
“Chuyện danh sách sính lễ, em vẫn chưa quên được sao? Anh đồng ý, có được chưa? Căn nhà này, anh sẽ thêm tên em vào.”
Nghe câu đó, chẳng hiểu sao tôi lại muốn bật cười.
Thì ra, trong mắt Giang Lẫm, việc tôi muốn ly hôn chỉ là vì tiền sao?
Nhưng nếu tôi thật sự vì tiền, vậy thì năm đó, tôi đã chẳng cưới anh rồi.
Có lẽ Giang Lẫm vĩnh viễn cũng không biết.
Rằng tôi đã thầm yêu anh suốt nhiều năm, từ cấp hai cho đến hết cấp ba.
Cả tuổi thanh xuân của tôi, trong tim chỉ có mình anh.
Tôi từng viết 999 bức thư tình cho anh, mỗi ngày đều lẽo đẽo đi sau lưng, run rẩy muốn đưa thư nhưng không dám.
Tôi từng mua sữa và bánh mì suốt sáu năm chỉ vì anh thường quên ăn sáng.
Tôi giống như một kẻ canh giữ vụng dại, lặng lẽ thích anh.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, trong một lần xem mắt, tôi tình cờ gặp lại Giang Lẫm.
Vậy nên, ngay cả khi yêu nhau, anh thường cho tôi leo cây, để tôi một mình ngồi chờ ngoài rạp chiếu phim đến lúc đèn tắt.
Ngày mưa, anh hứa sẽ đến đón, nhưng đến khi tôi ướt sũng, cũng chẳng thấy bóng dáng xe anh đâu.
Tôi vẫn chưa từng nghĩ đến chia tay.
Ngay cả khi anh cầu hôn mà chẳng có chút thành ý nào, tôi vẫn đồng ý.
Không vì lý do gì khác, chỉ bởi tôi là người cứng đầu, đâm đầu đến khi m/á/u chảy mới chịu dừng.
Nhưng bây giờ, mười năm — ba năm yêu, bảy năm cưới — bức tường ấy tôi đã đâm đủ, chẳng muốn đâm nữa.
Ngực vẫn đau đến nghẹt thở, tôi hít sâu một hơi.
“Không cần đâu, Giang Lẫm. Em thật sự muốn ly hôn.”
Nói rồi, tôi đứng dậy trước.
Bình tĩnh nhưng kiên định, lặp lại:
“Em hy vọng sáng mai, đơn ly hôn đã có chữ ký của anh để trên bàn trà.”
Nói xong, tôi học theo dáng vẻ thường ngày của anh, vòng qua, bình thản trở về phòng, khóa cửa thật chặt.
Bên ngoài, lập tức vang lên tiếng gào giận dữ của Giang Lẫm:
“Được thôi, Lâm Khê, em đã muốn ly hôn, anh sẽ ký ngay bây giờ!
Ly hôn rồi, dù em có quỳ xuống cầu xin, anh cũng không bao giờ tái hôn với em!”
Sau đó, từ phòng sách kế bên truyền ra tiếng đập cửa ầm ầm.
Tiếng động ồn ã ấy, dù đã chuẩn bị tinh thần, trái tim tôi vẫn nhói đau như bị kim châm.
Quỳ xuống cầu xin anh sao?
Có lẽ Giang Lẫm đã quên mất rồi.
Suốt bảy năm hôn nhân này, tôi đã cầu xin anh không biết bao nhiêu lần.
Kỷ niệm 1 năm ngày cưới, tôi từng gọi điện cầu xin, chỉ mong anh cùng tôi đến một nhà hàng nổi tiếng để ăn mừng.
Anh đã đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn quên, giống như những lần hẹn hò trước kia.
Thậm chí đến tận giờ hẹn, anh mới gọi báo có cuộc họp đột xuất, không một lời giải thích thêm đã cúp máy.
Còn nữa, anh từng hứa sẽ đưa tôi đi Maldives hưởng tuần trăng mật sau khi cưới.
Thế mà bảy năm trôi qua, năm nào tôi cũng hỏi, cũng mong mỏi.
Năm nào anh cũng trả lời: “Năm nay làm ăn khó khăn, không rảnh.”
Vậy là, chuyến trăng mật đó, anh vẫn nợ tôi cho đến bây giờ.
Trước đây, tôi luôn không hiểu vì sao tôi và Giang Lẫm bên nhau suốt mười năm mà vẫn luôn cách nhau một bức tường vô hình.
Nhưng đến khi thấy danh sách sính lễ kia, tôi mới nhận ra.
Tất cả chỉ bởi… anh chưa từng yêu tôi.