Chương 4
7
Tôi và Bạch Nhu đều sững người.
Phó Khải tiếp tục nói:
“Chuyển căn hộ trường học ở khu Nam Sơn sang tên cho Nhu Nhu, rồi thuê thêm một bảo mẫu, để cô ấy dọn ra ngoài. Em thấy thế nào?”
Đôi mắt Bạch Nhu lập tức sáng rực, rồi cong môi cười tươi rói.
Còn tôi thì như rơi thẳng xuống hồ băng, lạnh buốt toàn thân:
“Căn hộ đó là nhà học khu dành cho con chúng ta sau này, trị giá cả chục triệu, anh nói tặng là tặng sao?”
Phó Khải chau mày:
“Ngân Sương, đừng nhỏ nhen thế. Tinh Tinh đã đến tuổi đi học, cần có nhà học khu. Chúng ta còn chưa có con, giữ căn hộ cũng đâu có ích gì.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh, rút ra tờ siêu âm:
“Nhưng tôi đã có thai rồi!”
Phó Khải giật lấy tờ siêu âm, nhìn đi nhìn lại.
Dần dần, lông mày anh nhíu chặt, giọng pha lẫn áy náy:
“Hay là em bỏ đứa bé đi?”
“Con của em trai anh còn nhỏ, càng cần anh chăm sóc. Em với anh để sau sinh cũng được, có được không?”
Khoảnh khắc đó, tôi như không còn nhận ra người đàn ông này nữa.
Bốn năm yêu nhau từ thời đại học, những lời thề non hẹn biển trong lễ cầu hôn, những ngày tháng hai vợ chồng vất vả chạy chữa để cầu con…
Từng cảnh, từng cảnh lướt qua trước mắt.
“U… ọe…”
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn đến choáng váng trời đất.
Trong gương, gương mặt tôi tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe.
Phó Khải lo lắng gõ cửa bên ngoài:
“Ngân Sương, em sao vậy?”
“Có khó chịu chỗ nào không?”
“Anh đưa em đi khám nhé!”
……
Tôi ở lì trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng, chậu rửa mặt chất đầy khăn giấy ướt đẫm nước mắt.
Bên ngoài, giọng Phó Khải càng lúc càng cuống.
Khi mở cửa, anh lập tức ôm chầm lấy tôi:
“Ngân Sương, em làm anh sợ c/h/ế/t đi được! Em thích trẻ con, thì mình cứ sinh! Anh không nên nói vậy, để em buồn lòng.”
Tôi đẩy anh ra, kéo vali đi thẳng.
Phó Khải giữ chặt tay tôi:
“Em định đi đâu?”
“Không liên quan đến anh!”
Anh còn định đuổi theo, thì tiếng khóc xé trời của trẻ con vang lên từ phòng khách.
Bạch Nhu gấp gáp gọi:
“Anh cả, Nguyệt Lượng nôn rồi, trông rất khó chịu. Anh có thể đưa mẹ con em đi bệnh viện không?”
8
Phó Khải lập tức buông tay tôi, quay người chạy về phía Bạch Nhu.
Bạch Nhu nhìn tôi với vẻ đắc ý:
“Anh cả, hay là anh đi dỗ chị dâu đi! Không có anh dỗ, chị ấy sẽ không quay về đâu!”
Phó Khải bế Nguyệt Lượng, không thèm ngoảnh đầu lại:
“Lo cho Nguyệt Lượng trước đã. Còn vợ anh thì không có chỗ nào để đi, sớm muộn gì cũng phải quay lại thôi!”
Tôi bật cười tự giễu, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Quả thật, tôi chẳng còn nơi nào để về.
Năm 18 tuổi, ba mẹ phát hiện tôi không phải con ruột của họ.
Sau khi đón con gái ruột là Quan Tố Tố trở về, họ lập tức bắt tôi chuyển hẳn vào ký túc xá.
Từ đó, tôi chưa bao giờ trở về nhà nữa.
Còn về cha mẹ ruột của tôi?
Khi tôi học đại học, họ từng đến làm ầm một lần.
Họ muốn tôi nghỉ học, lập tức lấy chồng để đổi lấy sính lễ.
Tôi kiên quyết từ chối.
Từ đó, giữa tôi và họ coi như đoạn tuyệt quan hệ.
Ngồi trên xe taxi, bác tài hỏi tôi đi đâu.
Tôi ngập ngừng một lúc rồi gọi điện cho mẹ nuôi:
“Mẹ, con có thể về ở nhờ với mẹ một thời gian không?”
“……”
Đầu dây bên kia là khoảng lặng kéo dài:
“Chắc không được rồi! Tố Tố đang ở nhà, nếu con quay về, nó sẽ không vui đâu!”
Tôi gượng cười:
“Dạ, con hiểu rồi ạ!”
Tôi mở điện thoại tìm khách sạn để ở tạm.
Nhưng đang mùa du lịch, không còn phòng trống.
Bác tài cứ giục tôi đưa địa chỉ.
Trong lòng rối bời, tôi ngẩng đầu, chợt thấy khu biệt thự tôi từng sống suốt 18 năm.
Tôi nhớ ngày nhỏ, gần đó có một quán net.
Nếu không tìm được chỗ ở, đến đó tạm qua đêm cũng được.
“Dừng xe phía trước giúp tôi.”
Tôi kéo vali đi tìm quán net.
Nhưng khi đến nơi, quán net đã bị dỡ bỏ, thay vào đó là một nhà hàng.
Tôi ngồi sụp xuống vỉa hè.
Nhìn người xe tấp nập ngoài đường.
Nhìn từng ô cửa sáng đèn trong phố.
Mà chẳng có lấy một nơi thuộc về tôi.
Phó Khải gọi cho tôi ba lần, tôi đều dứt khoát từ chối nghe.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Những giọt mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Tôi vội vàng kéo vali, tìm một mái hiên trú tạm.
Bất chợt, cơn mưa trên đầu ngừng lại.
Một chiếc ô đen che xuống.
Quan Ngân Xuyên nhíu mày nhìn tôi:
“Đã đến tận cửa nhà rồi, sao còn không chịu vào?”