Ly Hôn Rồi Mới Biết Mất Em - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Anh ngẩn người nhìn tôi, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên, trong mắt lẫn lộn kinh ngạc, đau lòng và cả giận dữ…
 
Anh buông cánh tay đang ôm ngang eo tôi:
 
“Chuyện như thế em đừng bao giờ nhắc lại nữa! Tinh Tinh và Nguyệt Lượng là con của em trai ruột anh, anh tuyệt đối không bỏ mặc được.”
 
Tôi mím môi, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.
 
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ bệnh.
 
Tấm thiệp kỷ niệm tôi để trong ngăn kéo bàn trang điểm — trong đó giấu tờ siêu âm — đã biến mất!
 
Phó Khải đã đi làm.
 
Bạch Nhu ngồi ngay phòng khách, trên sofa, đang cho con bú.
 
Thấy tôi cầm tấm thiệp đi ra, cô ta bỗng cầm lên một tờ giấy đặt trên bàn trà, cười nhạt:
 
“Chị dâu, chị đang tìm cái này phải không?”
 
Là tờ siêu âm!
 
Tôi giật phắt lấy, ánh mắt lạnh lẽo:
 
“Tại sao lại vào phòng tôi? Còn dám lục lọi đồ đạc của tôi?”
 
Cô ta ưỡn ngực, thản nhiên đáp:
 
“Tất nhiên là do anh cả cho tôi vào đó chứ! Hehe, chị đâu biết anh ấy thật ra cưng chiều tôi thế nào đâu…”
 
Một cơn buồn nôn dâng cuồn cuộn, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan đến ruột gan đảo lộn.
 
Sau lưng, giọng Bạch Nhu vang lên, lạnh buốt:
 
“Chị dâu, chị có thể bỏ đứa bé này đi không?”
 
?
 
Tôi ngừng nôn, c/h/ế/t lặng quay lại nhìn cô ta.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dáng người vẫn thon gọn dù đã sinh hai con.
 
Đôi môi hồng khẽ mấp máy:
 
“Tình cảm, tiền bạc… tất cả của anh ấy đều thuộc về tôi. Còn chị, ngoài một tờ giấy hôn thú ra, chị chẳng có gì cả.”
 
“Xin chị, hãy nhường anh ấy cho tôi!”
 
Tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đối diện thẳng ánh mắt cô ta:
 
“Cho dù có chia tay, cũng phải là anh ấy nói với tôi! Không đến lượt cô!”
 
Bạch Nhu cười nhạt, ánh mắt trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên bụng tôi:
 
“Muốn cá không? Chị đoán xem anh cả sẽ chọn đứa bé của chị, hay của tôi?”
 
Đứa con này, là kết quả của 3 năm uống thuốc bắc, tôi mới khó khăn mang thai được.
 
Phó Khải cũng đã luôn mong chờ đứa bé này.
 
Anh sẽ không vì đứa con của Bạch Nhu mà bỏ đi chính con ruột của mình, đúng không?
 
“Bốp!”
 
Bạch Nhu bất ngờ tự vung tay tát mạnh vào mặt mình, dấu tay in hằn đỏ rực.
 
Tôi còn chưa kịp hiểu, cô ta đã cong môi cười, ngay sau đó lập tức bấm gọi video call.
 
Điện thoại vừa kết nối, đôi mắt cô ta liền ngân ngấn lệ:
 
“Anh cả… chị dâu vừa tát em một cái, còn đuổi em đi… Em… em mang Tinh Tinh và Nguyệt Lượng đi ngay đây…”
 
Cô ta bật loa ngoài.
 
Đầu dây bên kia, giọng Phó Khải vang lên dồn dập:
 
“Đừng vội, anh về ngay đây!”
 
Bạch Nhu nháy mắt khiêu khích với tôi:
 
“Dám cá không? Nếu anh ấy chọn đứa con của chị, tôi sẽ đi; nhưng nếu anh ấy chọn con tôi, thì xin chị — hãy ly hôn với anh ấy!”
 
“Chị có dám cược không?”
 
 
 
6
 
Nhìn Bạch Nhu trước mặt, lồng ngực tôi nghẹn lại khó chịu vô cùng.
 
Khi em chồng còn sống, chúng tôi thường xuyên giúp đỡ nhà cậu ấy.
 
Đến khi em chồng qua đời, Bạch Nhu liền dắt con dọn thẳng vào nhà tôi.
 
Tôi bỏ tiền, bỏ công, chưa từng hé một lời oán thán.
 
Không ngờ, cô ta lại ôm lòng ác ý lớn đến vậy với tôi.
 
Tôi hít sâu một hơi:
 
“Tôi và Phó Khải đâu có bạc đãi cô. Tại sao cô lại làm như thế?”
 
Bạch Nhu cắn chặt môi:
 
“Dựa vào đâu mà chị được gả cho anh cả học bá, còn tôi lại phải gả cho đứa em trai vô dụng, c/h/ế/t yểu kia?”
 
“Tôi lớn lên cùng hai anh em họ, vốn dĩ anh cả phải là của tôi mới đúng!”
 
Tôi bật cười lạnh:
 
“Cho dù không có tôi, cô nghĩ tiến sĩ danh tiếng, làm việc ở tập đoàn lớn như Phó Khải sẽ để mắt đến cô sao?”
 
Đôi mắt Bạch Nhu đỏ hoe:
 
“Đúng! Tôi học vấn thấp! Tôi không có công việc ổn định! Nhưng thì sao chứ? Tôi chẳng phải vẫn thắng được chị – một người có học vấn cao, làm nghiên cứu – hay sao?”
 
Tôi lắc đầu, xoay người về phòng.
 
Không lâu sau, Phó Khải trở về.
 
Từ phòng khách, tiếng khóc thút thít của Bạch Nhu xen lẫn giọng an ủi dịu dàng của Phó Khải vọng vào.
 
Khi tôi bước ra, trông thấy Bạch Nhu đang vùi đầu trong ngực anh, khóc lóc thảm thiết.
 
Phó Khải thấy tôi, liền nhẹ nhàng đẩy Bạch Nhu ra.
 
Tôi vội lên tiếng giải thích:
 
“Em không hề đánh cô ta!”
 
Nhưng Phó Khải lại bất ngờ mở miệng:
 
“Ngân Sương, em nói đúng!”
 
“Đúng là việc để Nhu Nhu ở cùng chúng ta không thích hợp. Để cô ấy dọn ra ngoài đi!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo