Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trên xe buýt.

Hai cô gái trẻ cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt của Kỷ Hòa, rồi cúi đầu thì thầm gì đó.

Kỷ Hòa thì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cũng biết có người đang nhìn mình.

“Trạm tiếp theo: Đường Tây Sơn Trung, hành khách muốn xuống xe xin chuẩn bị…”

Xe dừng lại bên trạm.

Kỷ Hòa kéo vali bước xuống, đứng dưới mái hiên che mưa, tuy vậy quần áo vẫn bị dính ít nước.

Cô không vội đi, một tay nắm lấy vali, đứng yên tại chỗ.

Bên cạnh cũng có hai người vừa xuống xe.

Một trong hai cô gái bị bạn mình giữ lại.

“Ương Ương, thôi đi, cô ấy cũng thảm rồi mà, đừng…”

“Cô ta đáng đời! Đừng kéo tôi.”

Lời còn chưa dứt, Lý Ương Ương hất tay bạn, bước nhanh về phía Kỷ Hòa.

“Kỷ Hòa!”

“Hửm?”

Nghe có người gọi mình, Kỷ Hòa theo phản xạ quay lại.

Ánh mắt Lý Ương Ương khựng lại trong thoáng chốc khi chạm vào gương mặt ấy. Cô bạn đi cùng là Lâm Tĩnh cũng không kìm được mà đỏ mặt nhìn chằm chằm, hai má thoáng hồng lên.

Thấy cả hai im lặng, Kỷ Hòa hỏi: “Hai người có chuyện gì sao?”

Hai cô gái lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ăn ý.

Không hổ danh là “bình hoa” nổi tiếng, gương mặt Kỷ Hòa quả thực đẹp không góc chết!

Chỉ tiếc là… sau này e rằng sẽ không còn thấy cô trong giới giải trí nữa.

Nghĩ đến đó, cả hai đều cảm thấy tiếc nuối.

Lý Dương Dương bừng tỉnh, tự vả nhẹ một cái. Cô đến là để cảnh cáo Kỷ Hòa cơ mà, sao lại bị sắc đẹp mê hoặc?

“Kỷ Hòa, sau này tránh xa anh Trình ra một chút. Trước kia vì cô là tiểu thư nhà họ Kỷ nên anh ấy nhẫn nhịn, nhưng bây giờ… cô tự lo liệu đi.”

Đến câu cuối, giọng điệu cô đã mềm đi hẳn, không nỡ nói quá nặng lời.

Kỷ Hòa nghe mà chẳng hiểu bao nhiêu, nhưng có thể cảm nhận được một chút thiện ý từ cô gái trước mặt.

Cô khẽ mỉm cười, “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô.”

Lý Ương Ương cũng đỏ mặt, lắp bắp: “Không… không cần cảm ơn, tôi chỉ là…”

Ngay giây tiếp theo, gương mặt Kỷ Hòa bất ngờ phóng to trong mắt Lý Ương Ương.

Cô theo bản năng nín thở.

Kỷ Hòa nhìn kỹ giữa trán cô gái một lúc, rồi nhíu mày.

“Cô… cô làm sao vậy?”

Lý Ương Ương bối rối không biết mắt mình nên nhìn vào đâu, dự định giơ tay đẩy Kỷ Hòa ra, nhưng hai tay lại như mất hết sức lực, buông thõng hai bên.

Kỷ Hòa lùi lại một chút, rồi nói: “Cô có anh trai đúng không? Gọi điện cho anh ta ngay đi. Nếu chậm, hai chân anh ta sẽ không an toàn được nữa đâu.”

Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.

Lý Ương Ương nhìn Kỷ Hòa như thể đang nhìn một kẻ điên, khóe miệng giật giật.

Lâm Tĩnh cười gượng: “Ương Ương là con một.”

Kỷ Hòa lắc đầu: “Không, cô ấy không chỉ có một anh trai, còn có cả một em trai.”

Lý Ương Ương phì cười.

Cô cho rằng Kỷ Hòa chắc đã bị kích động đến mức có hơi phát điên rồi.

“Kỷ Hòa, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái.”

“Ba mẹ cô vẫn còn sống chứ?”

Nếu không phải vì gương mặt của Kỷ Hòa quá mức nghiêm túc, thì ngay khoảnh khắc nghe thấy câu này, Lý Ương Ương nhất định đã tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Kỷ Hòa vẫn tiếp tục nói:

“Từ tướng mạo của cô, tôi thấy ba mẹ ruột cô đã qua đời rồi.”

“Kỷ Hòa, tôi biết mấy ngày nay cô trải qua nhiều chuyện, nhưng nếu muốn phát điên thì đừng có lôi tôi theo.”

Lý Ương Ương cảm thấy mình vừa rồi đúng là quá ngốc, mới chủ động tới bắt chuyện với Kỷ Hòa.

“Cô có thể gọi cho ba mẹ nuôi của mình.”

Đôi mắt của Kỷ Hòa trong veo, cứ thế nhìn thẳng vào cô.

Không rõ bản thân nghĩ gì, nhưng khi hoàn hồn lại, Lý Ương Ương đã bấm gọi cho mẹ mình rồi.

Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc.

“Ương Ương, có chuyện gì vậy con?”

Lý Ương Ương vốn định dập máy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của Kỷ Hòa, trong lòng lại gợn lên một tia nghi hoặc.

Thật ra, cô luôn có một nỗi băn khoăn: vì sao cô lại chẳng giống ba mẹ chút nào.

Hàng xóm xung quanh, ai gặp cũng nói một câu:

“Ương Ương xinh thật, nhưng chẳng giống người nhà họ Lý chút nào.”

Cô từng hỏi ba mẹ, và mẹ cô nói rằng cô giống bà nội - là sự di truyền cách thế hệ.

Sau này, cô có nhìn thấy ảnh bà nội lúc trẻ. Tuy rất đẹp, nhưng nhìn kỹ thì vẫn không giống cô.

Lý Ương Ương mím môi, rồi cất giọng hỏi:

“Mẹ, con có thật là con ruột của ba mẹ không?”

Đầu dây bên kia bỗng lặng đi vài giây, sau đó vang lên giọng nói có phần gấp gáp:

“Ương Ương, tất nhiên con là con gái của ba mẹ rồi. Đừng nghe ai nói bậy.”

Lý Ương Ương có mối quan hệ rất thân thiết với ba mẹ, hiểu họ như lòng bàn tay. Vì vậy, cô lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng trong lời nói của mẹ.

“Mẹ, có phải ba mẹ đang giấu con chuyện gì không?”

Lần này, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi mới nghe thấy mẹ cô thở dài nói:

“Ương Ương, có phải ba mẹ ruột của con đã tìm được con rồi không?”

Lý Ương Ương nghẹn lời, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Bên cạnh, Lâm Tĩnh đã trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

“Có người nói, con có một anh trai và một em trai.”

“Ương Ương, ba con và mẹ không cố ý giấu con đâu. Chỉ là sợ con không thể chấp nhận. Thật ra, con là đứa trẻ mà ba mẹ nhặt được bên vệ đường.”

Năm đó, nhà họ Lý bị chẩn đoán là không thể sinh con. Tuy vậy, vợ chồng họ vẫn rất thương yêu nhau, không vì chuyện này mà rạn nứt, còn tính nhận nuôi một đứa bé.

Không ngờ, chưa được bao lâu thì họ gặp được Lý Ương Ương - một bé gái bị bỏ rơi ven đường.

Cả hai đều tin rằng đó là món quà mà ông trời ban cho, nên đã đưa cô về nuôi dưỡng, và còn dọn từ thành phố A đến thành phố S, chỉ để cho cô một gia đình đầy đủ, không muốn cô biết rằng mình từng bị vứt bỏ.

Cơn mưa đã bắt đầu nhỏ lại.

Lúc này, Kỷ Hòa đang lắng nghe cuộc trò chuyện qua điện thoại thì bỗng nói:

“Khi nhặt được Lý Ương Ương, chắc hai người còn thấy bên người cô ấy có vật gì khác nữa đúng không?”

Mẹ nuôi của Ương Ương khựng lại, rồi có tiếng loạt xoạt vang lên, như thể đang lục tìm gì đó.

“Đúng rồi, có một chiếc vòng ngọc, trên đó còn treo một cái chuông nhỏ.”

Vừa nói xong, tiếng chuông leng keng truyền qua điện thoại.

Kỷ Hòa nhìn sang Ương Ương:

“Cô thấy quen không?”

Lý Ương Ương lộ vẻ bối rối, cô không hiểu Kỷ Hòa đang nói gì.

Ngược lại, Lâm Tĩnh bên cạnh như chợt nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to hơn nữa. Cô vỗ mạnh vai Lý Ương Ương, lẩm bẩm:

“Ương Ương, chẳng phải anh Trình từng nói, em gái bị bắt cóc của anh ấy mang theo một chiếc vòng ngọc, có treo chuông nhỏ sao? Mà anh Trình cũng là người thành phố A đó.”

Tiêu Trình - người nổi tiếng đang hot hiện nay.

Chỉ sau hai năm debut, anh đã thu hút hàng triệu fan hâm mộ, đạt được vô số giải thưởng lớn nhỏ.

Ngoại hình điển trai, khí chất anh cả nổi bật, fan thường gọi anh là “anh Trình”, cũng có vài fan nghịch ngợm gọi anh là “Cam”.

Anh từng nhiều lần công khai nói lý do bước vào showbiz là để tìm em gái thất lạc của mình.

Tấm ảnh chụp chiếc vòng ngọc đó, với tư cách là fan trung thành, cả Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh không biết đã nhìn bao nhiêu lần.

“Không thể nào! Tôi không thể là em gái của anh ấy được…”

Dù nói vậy, nhưng trong lòng Lý Ương Ương vẫn thấy chột dạ.

Cô cảm thấy, hôm nay đúng là ngày điên rồ nhất trong đời.

Trước là phát hiện thân thế thật sự, sau lại nghe rằng anh ruột ruột của mình có thể là idol mà cô thầm mến suốt hai năm nay.

Lúc này, dù có người bảo cô là người ngoài hành tinh, cô cũng thấy điều đó… đáng tin hơn chút đỉnh.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo