Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trời âm u
Kỷ Hòa kéo theo một chiếc vali 20 inch, chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Kỷ.
Bên cạnh cô, một người đàn ông mặc vest đưa ra một tấm thẻ ngân hàng màu bạc.
“Cô Kỷ Hòa, ở đây có năm trăm nghìn tệ. Tổng giám đốc Kỷ bảo tôi đưa cho cô, coi như một khoản bồi thường.”
“Không cần.”
Kỷ Hòa thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Năm trăm nghìn tệ không thể mua lại một mạng người.
Trong đáy mắt Lý Dũng ánh lên sự ngạc nhiên. Anh ta đã đi theo tổng giám đốc Kỷ nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ tính cách của Kỷ Hòa.
Nhà họ Kỷ là gia tộc lớn, của cải dồi dào, mà Kỷ Hòa - với thân phận tiểu thư nhà họ Kỷ - từ nhỏ sống trong nhung lụa, mọi thứ đều là loại tốt nhất. Vậy mà hôm qua, đúng vào sinh nhật lần thứ 20 của cô, nhà họ Kỷ lại công bố một sự thật chấn động: Kỷ Hòa chỉ là con nuôi, tiểu thư thật sự của nhà họ Kỷ là người khác.
Không chỉ vậy, nhà họ Kỷ còn tuyên bố rằng Kỷ Hòa đã trưởng thành, bọn họ không còn nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô nữa.
Và thế là, cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Theo Lý Dũng, với tính cách của Kỷ Hòa, không đời nào cô lại từ chối số tiền năm trăm nghìn tệ này.
Nhưng sự thật là, cô không những từ chối, mà còn không hề do dự dù chỉ một giây.
Lý Dũng nhìn cô gái kéo vali bước xuống núi, chợt nhớ ra một việc: dự báo thời tiết nói rằng hơn nửa tiếng nữa sẽ có mưa.
Khu này là biệt thự trên đỉnh núi, không có taxi, càng không có xe buýt, kể cả đi ô tô xuống núi cũng mất hai mươi phút. Mà Kỷ Hòa không có xe, chắc chắn không thể kịp xuống núi trước khi trời mưa.
Lý Dũng do dự một lúc, rồi chạy theo.
“Cô Kỷ Hòa, để tôi chở cô một đoạn.”
Lần này, Kỷ Hòa không từ chối.
Cô ngồi ở ghế sau, lặng lẽ suy nghĩ: Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Kỷ Hòa từng là đại tông sư huyền học số một giới tu chân, chỉ cách phi thăng đúng một bước. Nhưng cô lại thất bại trong lôi kiếp cuối cùng. Tưởng rằng hồn phi phách tán, ai ngờ khi mở mắt ra, cô đã trở thành “Kỷ Hòa” ở một thế giới khác.
Còn nguyên chủ – Kỷ Hòa trước đó – dường như vì không chịu nổi cú sốc thân phận mà đã uống thuốc tự vẫn.
Sở dĩ cô dùng từ “dường như”, là vì đoạn ký ức cuối cùng đó rất mơ hồ. Cô đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, ngoại trừ phần về cái chết.
Tiếc là cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì đã bị người nhà họ Kỷ đuổi đi.
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại bỗng vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng suy cho cùng, Kỷ Hòa vẫn là người đến từ giới tu chân. Cô chưa kịp liên hệ hết ký ức với công nghệ hiện đại, nên phải đến khi thấy ánh mắt của Lý Dũng trong gương chiếu hậu, cô mới phản ứng kịp.
Cô lôi điện thoại ra từ túi áo, màn hình hiện lên một cái tên - Lưu Thu Dã, quản lý cũ của nguyên chủ.
Kỷ Hòa bắt máy, còn chưa kịp nói câu nào thì đầu bên kia đã tuôn một tràng xối xả.
“Kỷ Hòa, tôi vốn dĩ nhắm mắt đưa cô đi đóng phim, dù cô diễn dở, tính khí cũng khó chịu, nhưng ít ra còn có nhà họ Kỷ chống lưng! Giờ thì tốt rồi, hóa ra là đồ giả mạo! Tôi nói cho cô biết, mấy nhãn hàng kia đang đòi hủy hợp đồng hết đấy. Công ty đã phải bỏ tiền ra lăng xê cô, giờ xảy ra chuyện thế này, đừng mong công ty gánh tiền vi phạm thay!”
Giọng điệu đầy tức giận.
Kỷ Hòa bình thản đáp: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Hợp đồng? Phạt tiền vi phạm?
Từng chữ trong lời của Lưu Thu Dã cô đều nghe rõ, nhưng ghép lại thì vẫn không hiểu lắm.
Lưu Thu Dã bên kia càng nổi giận khi nghe câu hỏi đó.
“Kỷ Hòa, cô tưởng mình còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Kỷ à? Hai mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, tự cô lo liệu đi! Không trả thì cứ đợi ngồi tù! Còn nữa, 9 giờ sáng mai đến công ty ký hợp đồng hủy bỏ!”
Điện thoại tắt ngủm.
Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, lông mày từ từ nhíu lại.
May mắn là thần thức cô mạnh, ký ức tràn vào dù nhiều nhưng cô cũng chỉ mất chưa đầy một giây để hiểu sơ bộ. Và giờ, cô đã biết “tiền vi phạm hợp đồng” nghĩa là gì.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng mở vài ứng dụng ngân hàng trên điện thoại.
Khi màn hình lần nữa tối đi, sắc mặt Kỷ Hòa đã trở nên rất khó coi.
Nguyên chủ vốn quen tiêu tiền bằng thẻ, hôm nay bị đuổi khỏi Kỷ gia, đống thẻ ngân hàng kia tất nhiên đều bị khóa.
Tính đi tính lại, hiện giờ toàn thân cô chẳng có đến hai trăm tệ!
Kỷ Hòa vô thức nhìn sang người đàn ông đang lái xe.
Nếu giờ cô mở miệng đòi lại tấm thẻ khi nãy, có lẽ anh ta sẽ đưa thật…
Thế nhưng cho đến khi xe dừng lại dưới chân núi, cô vẫn không nói gì.
Nhận lấy năm trăm nghìn kia, chính là chấp nhận “ơn” từ nhà họ Kỷ – mà cô không muốn có cái “ơn” ấy.
Huống hồ, năm trăm ngàn so với hai mươi triệu, thật sự là muối bỏ biển.
“Cô Kỷ Hòa, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi. Hình như sắp mưa rồi, phía trước có trạm xe buýt, cô có thể ra đó đón xe.”
Lý Dũng nhìn đồng hồ, anh còn phải quay về đón tổng giám đốc.
Kỷ Hòa lấy hành lý xuống xe, liếc mắt nhìn anh một cái.
Cô bước tới bên ghế lái, gõ nhẹ lên cửa sổ xe rồi nói với Lý Dũng:
“Lúc anh lái xe nhớ đi cách xa hàng cây ven đường một chút, coi như là lời cảm ơn tôi dành cho việc anh đưa tôi xuống núi.”
“Cái gì cơ?”
Lý Dũng sững người, quay đầu lại thì đã thấy Kỷ Hòa bước về phía trạm xe buýt.
Anh tất nhiên không để lời cô trong lòng, lập tức khởi động xe rồi phóng vút lên núi.
Bầu trời càng lúc càng âm u.
Lý Dũng canh đúng giờ quay về, xe còn chưa kịp dừng hẳn thì đã thấy Kỷ Thâm từ biệt thự đi ra.
Anh vội xuống xe, mở cửa cho Kỷ Thâm.
“Giám đốc Kỷ, về công ty hay sao ạ?”
“Đến Trần Sắc.”
“Trần Sắc” là câu lạc bộ lớn nhất thành phố S, chủ sở hữu cực kỳ bí ẩn, nhưng Lý Dũng biết, người đó là chỗ quen biết với Giám đốc Kỷ.
Lý Dũng đáp lời, rồi lái xe xuống núi.
Xe vừa ra khỏi khu biệt thự không bao lâu, trời bỗng đổ mưa như trút nước, làm ướt đẫm cả con đường.
Cần gạt mưa bắt đầu hoạt động, Lý Dũng nhìn trận mưa lớn trước mắt, trong đầu chợt vang lên câu nói ban nãy của Kỷ Hòa:
“Lúc anh lái xe nhớ đi cách xa hàng cây ven đường một chút…”
Anh liếc nhìn hàng cây cao lớn bên đường, vô thức xoay tay lái, cho xe tránh xa hơn một chút.
Làm xong tất cả những việc đó, Lý Dũng lại cảm thấy chính mình hơi buồn cười.
“Tốt nhất là đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình.”
Giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Thâm vang lên từ hàng ghế sau, khiến sống lưng Lý Dũng bỗng chốc cứng đờ.
Giám đốc Kỷ có lẽ đã đoán ra việc anh đưa Kỷ Hòa xuống núi.
“Vâng, Giám đốc Kỷ.”
Lý Dũng vừa đáp xong thì chợt nhớ tới chiếc thẻ ngân hàng trong túi, anh định mở miệng báo cáo, nhưng đúng lúc đó - một loạt bóng đen lướt qua trước mắt, kèm theo là tiếng va chạm dữ dội.
Chiếc xe sang trọng phanh gấp, phát ra tiếng kêu chói tai trên mặt đường trơn ướt.
“Giám… giám đốc Kỷ, ngài không sao chứ?”
Kỷ Thâm mặt không biến sắc, chỉ có vài nếp nhăn trên bộ vest mới là dấu tích duy nhất chứng tỏ anh vừa gặp sự cố.
“Xuống xem.”
“Vâng!”
Lý Dũng nuốt khan một ngụm nước bọt, tay mở cửa xe cũng bắt đầu run nhẹ.
Mưa vẫn đổ như trút nước.
Anh lau mặt, đảo mắt nhìn quanh - chỉ thấy một thân cây to bằng hai người ôm đổ xuống ngay sát mé xe.
Tán cây rậm rạp quét qua nóc xe, tạo thành một vết lõm dễ thấy.
Lý Dũng so lại khoảng cách, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Nếu xe đi chếch ra ngoài thêm nửa mét thôi, người hứng lấy không phải là cành cây mà là thân cây rồi.
Xe bị móp thì không sao, nhưng nếu Giám đốc Kỷ bị thương thì đúng là chuyện lớn.
Lý Dũng chạy lại, báo cáo: “Giám đốc Kỷ, nóc xe có vết lõm nhẹ, các chỗ khác vẫn ổn. Tôi cho gọi xe khác đến đón ngài nhé?”
Kỷ Thâm nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Không cần.”
Ông chủ đã lên tiếng, xưa nay nói một là một.
Lý Dũng không dám nhiều lời, chỉ gọi điện cho ban quản lý khu biệt thự nhờ họ dọn cây đổ, rồi tiếp tục lái xe đi.