Chương 5
9
Không ngờ đường đường là Âu Dương Thịnh như tôi, cũng có ngày tự lấy đá đập vào chân mình.
Giờ khắc này, tôi hận không thể quay ngược thời gian, xé nát cái đơn ly hôn kia.
“Cái đó…”
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay bị Khởi Cận nắm chặt, vừa định mở miệng, anh đã như bị điện giật mà vội vàng hất tay tôi ra.
Tôi: ?
Anh ngoảnh đầu đi, lạnh lùng nói:
“Có gì thì nói sau đi. Đây là tiệc đón gió của Ân Ân, đừng phá hỏng bầu không khí.”
Nói xong, anh đứng dậy đi uống r/ư/ợ/u cùng bạn bè.
Sự cao ngạo và xa cách đột ngột ấy khiến tôi chẳng hiểu chuyện gì, chỉ đành liên lạc trợ lý, bảo rút lại email.
Cũng vì vậy mà bỏ lỡ loạt bình luận gấp gáp kêu gào.
【Nữ phụ, tôi hận cô cứng như khúc gỗ! Nam chính đang lo lắng đến mức sắp khóc rồi, cô ngẩng đầu nhìn đi chứ!】
【Haizz, hình tượng tinh anh giả vờ bấy lâu nay sụp đổ, chắc chắn anh ta rất sợ bị vợ ghét bỏ. Nữ phụ chẳng thèm dỗ dành lấy một câu, cứ dán mắt vào cái điện thoại c/h/ế/t tiệt.】
【Chuyện này cũng chẳng thể trách nữ phụ, ba năm qua, kẻ tâm cơ kia vì muốn trèo cao mà diễn quá giỏi thôi.】
Khởi Cận dường như cố tình tránh mặt tôi, uống suốt buổi, đến khi tan tiệc thì say đến mức nói năng chẳng rõ.
Bạch Ân Ân dễ dàng vác anh lên xe:
“Xin lỗi chị dâu, tiếp đón không chu đáo.”
Do dự một lát, cô ấy khuyên thêm:
“Đừng trách tôi nhiều chuyện, nhưng chị dâu à, Khởi Cận mang nhiều gánh nặng lắm.
Những năm qua áp lực quá lớn, bạn bè như bọn tôi cũng chẳng san sẻ được.
Chỉ từ khi cưới chị, cậu ấy mới dần trở nên hoạt bát hơn… Thế nào đi nữa, cậu ấy thật lòng thích chị.”
Tôi ngoảnh lại nhìn Khởi Cận say mèm trong xe, nghĩ đến những câu chữ khoe khoang trong nhật ký, trong lòng bỗng như bị tảng đá đè, nặng nề đến nghẹt thở.
Khẽ đáp:
“Tôi biết.”
Tôi chưa từng quan tâm đến quá khứ của Khởi Cận.
Khi quyết định hôn nhân liên minh, tôi chỉ cho người tra xét tài sản, tình trạng hôn nhân, sức khỏe bên nhà nam.
Khởi Cận không phải xuất sắc nhất, nhưng sạch sẽ nhất, thậm chí chưa từng yêu đương.
Tôi vẫn coi đây là một cuộc giao dịch, nhưng dường như Khởi Cận lại chẳng nghĩ vậy.
Tôi lật lại bài đăng cách ba năm, đêm tân hôn, Khởi Cận đã lén viết trên mạng:
【Người tôi yêu sau khi bước qua biết bao lựa chọn cuối cùng vẫn quay lại chọn tôi…
Vì thế tôi biết rõ một mối quan hệ mong manh đến thế nào.
Tôi không tin vào tình cảm, tôi sợ một ngày sẽ có kẻ giỏi thủ đoạn hơn, dùng dã tâm mà cướp đi người của tôi.
Nỗi sợ ấy trong hôn nhân càng lên đến đỉnh điểm, tôi chẳng biết điều chỉnh thế nào [khóc].】
Bên dưới, có một cư dân mạng bình luận:
【Đừng mong cảm hóa tra nữ! Giữ chặt tiền trong tay mới là quan trọng nhất.】
Khởi Cận trả lời: 【Không.】
Sau đó, cứ cách vài tháng, anh lại quay lại trả lời riêng dưới bình luận đó:
【Cậu còn ở đó không? Tôi và vợ vẫn ở bên nhau này.】
【Hì hì, chưa ly hôn nhé.】
【Không thấy tôi nhắn sao? Tôi nói vợ tôi rất yêu tôi, thấy được không?】
Bình luận nhìn mà c/h/ế/t lặng.
【Đây còn là tổng tài cao lãnh nữa không? Sao trông chẳng khác gì con công đang xoè đuôi khoe sắc vậy?】
Tôi nhớ lại thời mới cưới, mỗi tối hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, Khởi Cận lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh, động tác vụng về cứng ngắc.
Tôi không kiên nhẫn, thường buông lời chỉ trích. Xong việc, anh lại lặng lẽ trở về phòng riêng. Khi đó tôi còn tưởng anh chán ghét tôi.
Ai ngờ… những đêm đó, anh lại đi cãi nhau với cư dân mạng như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được véo má anh một cái.
Khởi Cận ngoan ngoãn nằm gối trên đùi tôi, má mềm nóng, bị tôi véo cũng chỉ hơi cau mày, khe khẽ rên như làm nũng, rồi rúc đầu vào lòng tôi.
Không biết từ lúc nào, khóe môi tôi đã khẽ cong.
Đúng là… chẳng biết làm gì với anh cả.
Tôi bóp má anh thành bộ mặt xấu xí, giơ điện thoại chụp lại.
Kết quả, qua ống kính, đôi mắt anh lặng lẽ mở ra, không biết nhìn tôi đã bao lâu.
Ngón tay tôi run lên, bỗng thấy chột dạ:
“Dậy rồi sao?”
Đôi mắt đen sâu của Khởi Cận hơi ươn ướt, đuôi mắt sắc bén, viền mảnh như kẻ eyeliner, lúc nhìn người thường toát ra vẻ uy nghiêm không giận mà vẫn khiến người sợ.
Nhưng giây phút này, hốc mắt, chóp mũi anh dần đỏ lên, một giọt lệ trào ra, rơi nơi khóe mắt, như cơn mưa lớn chưa kịp trút xuống.
“A Thịnh.”
Khởi Cận đưa cánh tay che mắt, giọng khàn khàn:
“Đừng bỏ rơi anh.”
10
Tôi bật cười khẽ, nhịn không được chọc nhẹ vào mặt anh:
“Đang yên đang lành, sao tôi lại không cần anh chứ?”
Khởi Cận cắn môi, vừa bướng bỉnh vừa tủi thân, lắc đầu liên hồi.
“Chuyện Bạch Ân Ân, tôi không hề hiểu lầm anh.”
Tôi nhẹ giọng dỗ dành, mức kiên nhẫn này ngay cả với lũ em trong nhà tôi cũng chưa từng có:
“Những gì anh đăng trên Weibo, tôi cũng rất thích xem. Tôi còn từng bấm thích cho anh nữa kia.”
“Hay là… anh thấy xấu hổ?”
Tôi phải thừa nhận, dáng vẻ yếu đuối, nhạy cảm, khóc đến hoa lê đẫm mưa thế này của Khởi Cận, còn dễ khiến người ta động lòng hơn cả vẻ quyết đoán lạnh lùng, phong thái sấm rền chớp giật thường ngày của anh.
Tôi nhẹ nhàng nâng mặt anh, gương mặt ấy vì nước mắt mà trở nên mềm ấm, mảnh mai nhẹ tựa như có thể tan đi.
Ngón tay men từ sau tai xuống cằm, chậm rãi vuốt ve. Đến khi nước mắt thấm ướt nhiệt độ cả hai, anh mới nghẹn ngào cất tiếng:
“Em sẽ không thích con người thế này của anh đâu.”
Xe đã dừng, nhưng tôi vẫn ngồi yên, để mặc Khởi Cận chìm trong thế giới của mình, dốc hết nỗi ấm ức ra than thở:
“Trước khi kết hôn, lúc gặp nhau, em nói em thích đàn ông ít nói, vững vàng đáng tin, mong rằng sau khi cưới có thể giữ đủ khoảng không gian riêng, nên mới chọn anh.
Anh luôn nhớ điều đó, luôn làm rất tốt… đúng không? Sau này anh sẽ còn làm tốt hơn… xin em đừng bỏ rơi anh.”
…Không ngờ vấn đề lại nằm ở chính tôi.
Tôi nhớ đến lần đầu gặp Khởi Cận, khi đó tôi vừa kết thúc một cuộc nói chuyện khó chịu với một cậu ấm.
Hắn ta đòi tôi sau khi cưới phải giữ bổn phận, ở nhà chăm chồng dạy con, không được như những người đàn ông khác đi xã giao, suốt đêm không về. Tôi đã mắng cho hắn một trận thảm hại mới chịu bỏ đi.
Vì vậy, khi Khởi Cận ngồi trước mặt, trong bộ vest chỉn chu, bề ngoài trông như một kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa, tôi đã vô thức xếp anh cùng loại với bọn đó.
Không muốn phí thời gian, tôi cố ý tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Giờ nghĩ lại, những yêu cầu khi ấy của tôi thật khắt khe và kỳ quặc. Ấy vậy mà Khởi Cận chẳng hề phản bác, ngược lại còn thản nhiên chấp nhận.
Tôi vốn nghĩ anh không quan tâm. Nào ngờ, từ khoảnh khắc ấy, anh đã bắt đầu ép mình thay đổi.
…Như thế có đáng không?
Nghĩ vậy, tôi lỡ buột miệng hỏi ra.
“Đáng.”
Ánh mắt Khởi Cận nhìn tôi kiên định, trong đáy mắt lấp lánh điều gì đó không thể nói thành lời.
Anh nắm lấy tay tôi, giọng vô cùng thành kính:
“A Thịnh, em có biết không? Vì khoảnh khắc hôm nay, anh đã chờ suốt chín năm.”
Chín năm?
Tôi còn chưa kịp truy hỏi, ánh mắt Khởi Cận đã dần mất tiêu cự. Anh như vừa trút xong gánh nặng trong lòng, ôm lấy eo tôi rồi thiếp đi.
…