Liên Hôn Nhưng Anh Yêu Rất Thật - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

6
 
Tôi nhướng mày:
 
“Anh thì biết gì, tôi đây là đang sống khiêm tốn.”
 
Nam người mẫu phì cười:
 
“Khiêm tốn? Đeo nhẫn còn thành khoe khoang chắc?”
 
Tôi lười giải thích, tựa người vào sofa.
 
Chiếc nhẫn Lương Cư Chính tặng quá lớn, trước kia ra ngoài tôi từng đánh rơi, anh phải cho người tìm suốt một đêm mới thấy.
 
Ba tôi biết chuyện liền gọi tôi về mắng một trận, lúc đó tôi mới biết chiếc nhẫn ấy trị giá tận 5 triệu đô.
 
Sau lần đó, tôi đem cất vào két, bình thường chỉ đeo một chiếc nhẫn trơn, cùng mẫu với anh.
 
Vừa rồi tắm xong vội quá, quên không đeo lại.
 
Nhưng cũng tốt, tiện cho tôi trêu chọc trai trẻ.
 
Tôi chỉ tay vào một nam người mẫu đẹp trai nhất, bắt anh ta sang ngồi với bạn thân.
 
Cô ấy hoảng sợ vội xua tay:
 
“Cậu đừng hại tớ! Chồng tớ ghen dữ lắm, uống chút r/ư/ợ/u là được rồi.”
 
Tôi bĩu môi trách:
 
“Trọng sắc khinh bạn!”
 
Cô ấy bất lực ôm lấy tôi, cướp ly rư/ợ/u khỏi tay:
 
“Cậu cũng bớt uống đi, ngoan nào. Đừng làm chuyện gì hối hận.”
 
Thực ra tôi cũng chẳng định xảy ra gì, chỉ muốn xả stress.
 
Từ khi ở cùng Lương Cư Chính, anh quản rất nghiêm, cấm tôi tới mấy chỗ như thế này.
 
Lúc này, khóe mắt thoáng thấy một nam người mẫu im lặng, không uống r/ư/ợ/u.
 
Gương mặt lạnh lùng, trông lại có mấy phần giống phiên bản trẻ của Lương Cư Chính.
 
Tôi bỗng nổi giận, lảo đảo bước tới trước mặt anh ta.
 
“Này, hình như anh chưa mời rư/ợ/u tôi nhỉ?”
 
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt.
 
Lại gần càng thấy giống, tôi vô thức đưa tay ra.
 
Ngón tay vừa chạm vào cà vạt của anh ta, một bóng đen lập tức bao trùm.
 
Giây tiếp theo, eo bị một bàn tay siết chặt.
 
Giọng nói lạnh băng vang lên ngay sau lưng:
 
“Xin lỗi, con gái nhà tôi lại trốn ra ngoài rồi.”
 
Toàn thân tôi cứng đờ, chậm rãi quay lại.
 
Anh mặc tây trang đen, mái tóc hơi rối che đi lông mày.
 
Đôi mắt không kính lóe lên vẻ lạnh lùng.
 
“Thích nó à?”
 
Anh kéo tôi vào lòng, mặt tôi cọ vào cằm anh, thoáng ngửi thấy mùi nước hoa.
 
Không phải mùi Henry Jacques đặt riêng quen thuộc, mà là mùi Chanel No.5 cổ điển – hương nữ tính.
 
Chắc anh vừa từ vòng tay cô thanh mai trở về.
 
Ngọn lửa trong lòng bùng lên, tôi cố ý khiêu khích:
 
“Đúng thế, nhìn còn trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, kỹ thuật chắc cũng không tệ.”
 
Đôi mắt Lương Cư Chính híp lại, sắc mặt lập tức u ám đáng sợ.
 
7
 
Bạn thân thấy không khí căng thẳng, liền đuổi hết đám người mẫu đi.
 
Cô ấy nhìn chúng tôi:
 
“Ờ… hai người cứ từ từ nói chuyện, tớ về trước.”
 
Nói xong, chẳng ngoái đầu mà chạy mất.
 
Tôi vừa gọi với theo, cằm đã bị anh bóp chặt, buộc phải ngẩng nhìn anh.
 
“Kỹ thuật tốt? Em muốn thử à?”
 
Tôi cười khẽ:
 
“Đang chuẩn bị thử, ai ngờ bị anh phá ngang.”
 
Anh ghì chặt eo tôi, ép sát vào người anh, giọng trầm thấp:
 
“Muốn thì sao không tìm tôi?”
 
Tôi trợn mắt:
 
“Tìm anh làm gì? Anh bận hẹn hò với thanh mai chứ gì.”
 
Anh nhíu mày:
 
“Thanh mai nào?”
 
“Còn giả vờ à?”
 
Tôi mở điện thoại, đưa hot search đến trước mặt anh.
 
“Tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc, nên không thấy tin tức này sao?”
 
Anh liếc qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.
 
“Không phải như em nghĩ.”
 
“Tôi nghĩ gì cơ?” Tôi nhướng mày, “À, đúng rồi, chưa có hình ảnh ôm ấp hay nằm trên giường tình tứ, nên chưa đủ thuyết phục đúng không?”
 
Anh hít sâu một hơi, như đang cố nén giận.
 
“Em không nhận được tin nhắn, là vì em đã chặn tôi.”
 
Tôi cắn môi:
 
“Thì sao? Muốn liên lạc, anh thừa cách.”
 
“Về rồi nói.”
 
Anh nắm tay tôi, kéo đi.
 
Tôi tức tối giật ra:
 
“Ai thèm về với anh? Tôi về nhà!”
 
Anh đuổi theo, siết chặt tay tôi.
 
Tôi vùng vẫy không thoát, tức đến mức cắn mạnh vào cổ tay anh.
 
Anh chẳng kêu đau, im lặng chịu đựng.
 
Tôi cắn đến khi răng ê ẩm mới chịu buông.
 
Anh nâng cằm tôi, thoáng nhìn dấu răng, nhàn nhạt nói:
 
“Để tôi đưa em về.”
 
Đến nhà, tôi lập tức mở cửa xe, chạy thẳng vào sân.
 
Quản gia đang tưới cây, bị tôi làm giật mình.
 
“Tiểu thư về rồi?”
 
Nghe tiếng cửa xe đóng phía sau, tôi vội vàng nói:
 
“Chú Trần, ngoài kia có chó đuổi tôi, mau đóng cửa lại!”
 
Quản gia khựng một giây, vừa tới cửa thì thấy Lương Cư Chính.
 
Hoảng hốt đổi giọng ngay:
 
“À… hóa ra là ngài Lương cũng về cùng.”
 
Tôi dậm chân, hét lên với anh:
 
“Tôi về nhà rồi, anh mau đi đi!”
 
Mẹ tôi nghe tiếng, bước ra.
 
Thấy tôi ầm ĩ, bà liền vỗ mạnh vào mông tôi:
 
“Lại bày trò!”
 
Rồi quay sang niềm nở gọi:
 
“Cư Chính, mau vào nhà.”
 
Tôi tức đến nỗi đá bay dép, chân trần chạy thẳng lên lầu.
 
8
 
Nằm trên giường một lúc, tôi cứ tưởng Lương Cư Chính đã đi rồi.
 
Thế là yên tâm xuống lầu.
 
Ai ngờ, anh lại ngồi ngay bàn ăn, thong thả ăn mì.
 
Mẹ tôi thấy tôi chân trần đứng trên cầu thang, nhíu mày, trách móc:
 
“Con bé này thật chẳng biết điều, không biết Cư Chính còn chưa kịp ăn tối à.”
 
Tôi tức nghẹn. Ai cấm anh ta ăn chứ?
 
Một người tính toán từng phút như anh ta, sao có thể để bụng đói?
 
Hơn nữa, chẳng phải anh ta đã “ăn no” ở chỗ người khác rồi sao.
 
Thấy tôi mím môi uất ức, mẹ cũng mềm giọng lại:
 
“Xuống đi nào, mẹ múc cho con một bát.”
 
Tôi hậm hực ngồi xuống đối diện, cảnh cáo:
 
“Lương Cư Chính, ăn xong thì mau đi, biết chưa?”
 
Anh chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi bất ngờ đứng dậy.
 
Tôi còn đang mừng thầm, thì anh xách về một đôi dép.
 
“Đi vào.”
 
Lại bắt đầu quản tôi nữa…
 
Tôi ngoảnh mặt đi, không để ý.
 
Yết hầu anh khẽ trượt, rồi nửa quỳ xuống, mạnh mẽ nâng chân tôi.
 
Mẹ bưng mì đi ra, thấy tôi không mang dép, lại mắng thêm một trận, cuối cùng còn lôi cả ba tôi ra dọa.
 
Tôi đành ngoan ngoãn xỏ dép.
 
Lương Cư Chính trở lại bàn, tiếp tục ăn mì.
 
Anh ăn rất tao nhã, không phát ra tiếng động.
 
Còn tôi ôm bát, cố tình húp thật to.
 
Đến mức mẹ tôi đỏ mặt, chán nản:
 
“Con bé này, ai dạy con ăn uống thế hả?”
 
Tôi mặc kệ, ai khó chịu thì người đó phải thay đổi.
 
Ăn xong, tôi đẩy bát ra rồi bỏ lên lầu.
 
Tựa người vào lan can tầng hai, tôi phải nhìn thấy anh rời khỏi nhà mới yên tâm.
 
Không lâu sau, anh từ phòng ăn bước ra, nhưng lại đi thẳng về phía cầu thang.
 
Tôi hoảng hốt, lỡ đá rơi một chiếc dép xuống.
 
Anh ngẩng đầu lên vừa lúc, mày cau chặt.
 
“Cố ý phải không?”
 
Tôi ngẩn ra, rồi hiểu ngay.
 
Ý anh là tôi đang khiêu khích.
 
Tôi liền giơ chân đá nốt chiếc dép còn lại, ngẩng cằm:
 
“Đúng, cái này mới gọi là cố ý.”
 
Vừa định quay lưng bỏ chạy, thì anh đã tới ngay sau lưng.
 
Một tay siết chặt eo, một tay giữ gáy tôi.
 
Dựa vào lan can, bờ môi mỏng chuẩn xác hạ xuống.
 
9
 
Tôi cắn anh một cái, anh khẽ thở dốc, buông môi ra.
 
Tôi liền đá anh:
 
“Lương Cư Chính, đây là nhà tôi!”
 
Anh ôm tôi từ phía sau, lười nhác dựa vào lan can:
 
“Không ai nhìn thấy.”
 
Mặt tôi lại đỏ bừng vì câu nói đó.
 
Trong lúc tôi còn ngẩn người, anh bất ngờ bế tôi lên, đi thẳng vào phòng, tiện tay khóa cửa.
 
Trong phòng tắm, tôi cố gắng né tránh nụ hôn của anh:
 
“Đừng chạm vào tôi, tôi mệt rồi…”
 
Anh đặt tôi ngồi lên bồn rửa, cúi xuống.
 
Cả người tôi run rẩy, nhưng chẳng còn sức đẩy anh ra.
 
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút bá đạo không cho phép từ chối:
 
“Hôm nay, để tôi.”
 
Một tiếng rưỡi sau, nước mới tắt.
 
Anh quấn khăn tắm, mở tủ tìm quần áo, không thấy đồ của mình.
 
Đành gọi điện:
 
“Gửi đến một bộ đồ ngủ và quần áo ngày mai.”
 
Trở lại giường, tôi gắng mở mắt, mắng một câu:
 
“Đồ đạo mạo giả dối, cầm thú đội lốt người!”
 
Anh ngồi xuống, đưa tay xoa lưng tôi, tiện tay đặt điện thoại trước mặt tôi.
 
Khoảnh khắc đó, mắt tôi mở to.
 
Nhìn chiếc điện thoại, trong đầu nảy ra suy nghĩ muốn mở thử.
 
Cũng là để thử phản ứng của anh, xem anh có giành lại không.
 
Tâm trí giằng co: muốn xem nhưng lại thấy hạ thấp bản thân.
 
Đúng lúc đó, màn hình tối đột ngột sáng lên.
 
Một cuộc gọi đến.
 
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, hai chữ nhấp nháy — Tô Anh.
 
Ngẩn ra vài giây, tôi lập tức xoay người, trừng mắt nhìn anh.
 
“Nghe đi.”
 
Anh cúi mắt liếc qua, rồi nhìn tôi.
 
“Không có gì quan trọng.”
 
Tôi bật cười khẩy:
 
“Chưa nghe sao biết không quan trọng?”
 
Biết tôi đang giận, anh thở dài, nhấn nút nghe, còn bật loa ngoài.
 
Giọng Tô Anh dịu dàng từ ống nghe vang lên:
 
“Cư Chính, nghe nói anh đã về Bắc Kinh rồi.”
 
Mắt anh dõi thẳng vào tôi, giọng nhàn nhạt:
 
“Ừ. Muộn thế này, có việc gì không?”
 
Cô ta khựng lại, giọng hơi ngập ngừng:
 
“Có phải tôi làm phiền anh không? Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là lâu rồi không gặp, muốn mời anh một bữa cơm, cảm ơn anh đã đến concert hôm nay, còn cảm ơn cả bó hoa anh tặng.”
 
Hay quá nhỉ, vừa đi concert, vừa tặng hoa.
 
Giờ còn gọi điện nửa đêm cảm ơn.
 
Coi tôi là không khí chắc?
 
Một hơi nghẹn lại trong ngực, tôi xoay người định xuống giường.
 
Anh lập tức giữ chặt cổ chân, kéo tôi trở về, ôm vào lòng.
 
Anh lạnh nhạt đáp với Tô Anh:
 
“Không cần khách sáo, tôi chỉ giúp người khác mang tới thôi.”
 
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, rồi vội vàng cúp máy.

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo