Lần Này Không Bỏ Lỡ Anh Nữa - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

14
 
Phó Vân Xuyên đến công ty, còn tôi lái xe tới một quán bar.
 
Quán bar này là sản nghiệp riêng của Phó Vân Giang, bên trong có một khu vực bí mật, nơi hắn thường thực hiện những giao dịch phạm pháp.
 
Đáng tiếc tôi không nhớ rõ vị trí cụ thể ở đâu, nếu không cũng chẳng phải tìm cách gặp hắn.
 
“Phó Vân Giang, tôi đang đợi anh ở cửa.”
 
“Bảo bối, anh tới ngay đây.”
 
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, nghe kỹ còn xen lẫn tiếng thở dồn dập mờ ám.
 
Thật g/h/ê t/ở/m, sao hắn có thể ôm một người đàn bà khác mà vẫn gọi tôi là “bảo bối”.
 
Chưa đến hai phút sau, hắn đã chạy tới, mặt đỏ bừng.
 
“Tiểu Từ, anh nhớ em quá.”
 
Bản năng khiến tôi lùi lại nửa bước khi hắn đưa tay về phía mình.
 
Để tránh hắn nghi ngờ, tôi cố tình làm bộ ngượng ngùng: “Anh Vân Giang, em cũng nhớ anh. Đây là bản kế hoạch dự án tiếp theo của Phó Vân Xuyên.”
 
G/h/ê tở/m thật, nhưng vì mục đích tôi buộc phải nhịn.
 
“Bảo bối giỏi quá.”
 
Hắn vui vẻ nhận lấy USB, tiện thể nắm lấy tay tôi.
 
Giờ đây người nắm quyền trong Phó thị là Phó Vân Xuyên, còn Phó Vân Giang chỉ là quản lý một phòng ban. Dù sao hắn cũng mới bước chân vào công ty.
 
Khi Phó Vân Xuyên mới tới công ty, anh bắt đầu từ vị trí thấp nhất, còn Phó Vân Giang thì đã được Phó phụ cho một điểm xuất phát cao.
 
Vậy mà hắn vẫn không hài lòng. Kiếp trước, khi chưa kết hôn, hắn thường than vãn với tôi rằng mình sống mãi dưới cái bóng của anh trai, còn trách cha mẹ thiên vị.
 
Còn tôi khi đó lại ngu ngốc, cầu xin cha trao dự án Thẩm thị cho hắn, giúp hắn thăng tiến.
 
Kiếp này không còn sự chống lưng của Thẩm gia, hắn chẳng là gì cả.
 
Thế là hắn nghĩ đủ trò bẩn thỉu, muốn lợi dụng tôi để hạ bệ Phó Vân Xuyên.
 
Đúng là đồ ngu, chỉ biết nghĩ ra mấy chiêu hạ cấp như vậy.
 
Ván kịch đã mở màn, dẫu khó đến đâu tôi cũng phải diễn cho trọn.
 
“Anh Vân Giang, tất cả những gì em làm với Phó Vân Xuyên chỉ là để lấy lòng anh ta, tìm cơ hội giúp anh.
 
Lần trước đẩy anh ra là vì anh ta đứng phía sau, A Từ còn phải tiếp tục giả vờ để lấy tài liệu cho anh. Anh sẽ không trách A Từ chứ?”
 
Nói rồi tôi còn rưng rưng vài giọt nước mắt.
 
“Ngày mai Phó Vân Xuyên phải ra nước ngoài bàn công việc, anh có thể đưa em tới chỗ này chơi một lần không? Em cũng muốn bước chân vào thế giới của anh.”
 
Trong mắt hắn ánh lên niềm phấn khích khó che giấu. Kiếp trước hắn từng nhiều lần gợi ý đưa tôi đến đây.
 
Nhưng tôi luôn chán ghét những nơi thế này, lần nào cũng từ chối.
 
Cuối cùng hắn sốt ruột, cưỡng ép bắt tôi đến, chỉ để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình.
 
“Tiểu Từ, con gái con đứa đến bar làm gì, chúng ta đổi chỗ khác chơi đi.”
 
Đúng là loại đàn ông giả bộ nghiêm túc.
 
“Em đâu còn nhỏ nữa, em tự nguyện phối hợp với anh, cứ tới đây đi.”
 
“Không nghe lời đúng không, mai anh đưa em đến. Đừng giận nữa.”
 
Tôi chờ chính câu này. Cúi đầu đẩy tay hắn ra, che đi nụ cười lạnh lẽo.
 
“Nếu em ở ngoài lâu quá, Phó Vân Xuyên sẽ nghi ngờ. Em về trước đây.”
 
Hắn cũng không làm khó, buông tay tôi.
 
“Tiểu Từ, có thể hôn anh một cái không?”
 
Sắp đi rồi mà vẫn còn giở trò g/h/ê t/ở/m.
 
Khóe miệng tôi giật mấy cái, rồi miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
 
“Anh Vân Giang, nơi công cộng mà, anh đâu lạ gì em hay ngượng. Đợi đến mai, mặc cho anh muốn thế nào cũng được.”
 
“Mai gặp em.”
 
15
 
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là rửa tay.
 
Bẩn, thật sự quá bẩn.
 
Tôi ra sức chà mạnh, hoàn toàn không để ý đến việc tay đã rướm m/á/u.
 
Cho đến khi cửa phòng tắm bị gõ.
 
“Bảo bối, em ở trong đó làm gì vậy?”
 
Là Phó Vân Xuyên. Tôi không ngờ hôm nay anh lại về sớm như thế.
 
Làm sao đây, anh tinh ý đến vậy, chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi.
 
Tiếng gõ cửa gấp gáp lại vang lên, nếu tôi còn không ra, e rằng cánh cửa khó mà giữ nổi.
 
“Không sao, em ra ngay đây.”
 
May là vết thương nhỏ, chỉ cần không để lộ sẽ không bị phát hiện.
 
Nhưng Phó Vân Xuyên hiểu tôi quá rõ, anh luôn có thể nhìn ra điều bất thường và tìm được nguyên nhân.
 
Anh khẽ nắm tay tôi, cúi xuống thổi nhè nhẹ.
 
Cứ như thể làm vậy có thể giảm bớt cơn đau, mà thực sự cũng có hiệu quả.
 
“Hắn làm em bị thương sao?”
 
Tôi biết ngay, chắc chắn Phó Vân Xuyên đã đoán được tôi đi gặp người đó, mới lập tức về nhà.
 
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Không phải, em tự làm.”
 
Anh khẽ hít sâu, rồi tiếp tục thổi vào vết thương nơi bàn tay tôi.
 
Tôi rụt rè ngẩng lên, muốn nhìn gương mặt anh lúc này.
 
“Anh không hỏi em vì sao lại đi gặp hắn sao?”
 
Trong mắt anh, ý cười lắng đọng: “Bởi vì anh tin em. Anh mong em có thể dựa vào anh, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, để anh thay em gánh một nửa.”
 
Nghe đến chữ “dựa vào”, tôi không kìm nổi nữa, nước mắt vỡ òa như đê vỡ.
 
Từ khi sống lại đến nay, tôi luôn căng mình, sợ đi vào vết xe đổ, sợ để lộ sự yếu đuối, sợ lại bị bỏ rơi.
 
Mỗi lần chênh vênh bên bờ vực, chính Phó Vân Xuyên lại nói với tôi: “Nắm chặt lấy anh, anh đưa em ra ngoài.”

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo