Lần Này Không Bỏ Lỡ Anh Nữa - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

8
 
Được Phó Vân Xuyên che chở suốt đêm, tôi ngủ ngon hiếm hoi, chẳng mộng mị gì.
 
Khi tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn quản gia và một người giúp việc đang dọn dẹp.
 
Người giúp việc vừa thấy tôi liền rạng rỡ: “Phu nhân, ngoài đời chị còn đẹp hơn cả trong ảnh.”
 
“Hả?”
 
Quản gia vội nháy mắt ra hiệu muốn cô ấy ngậm miệng.
 
Nhưng cô ấy chẳng hề để tâm: “Ông chủ cho chúng tôi xem ảnh chị rồi mà.”
 
Tôi ngượng ngùng cười: “Vậy sao?”
 
“Thật đấy, tôi thường thấy ông chủ cầm ảnh chị mà cười. Anh ấy thực sự rất yêu chị.”
 
Cô giúp việc còn tỏ vẻ tự hào, quản gia thì chỉ biết nhắm mắt như chẳng nỡ nhìn.
 
Thấy cô ấy còn định nói thêm, quản gia liền bịt miệng.
 
Thế nhưng ông lại lỡ buột lời còn chấn động hơn:
 
“Sau nhà có cả một vườn hướng dương lớn, là ông chủ tự tay trồng. Chắc vì biết chị thích, nên anh ấy mới làm thế. Giờ chị có muốn ra xem không?”
 
Đúng là đánh không lại thì đành nhập hội.
 
“Tôi cảm ơn hai người.”
 
Nếu không nhờ họ nói, e rằng cả đời tôi cũng chẳng biết những điều này từ miệng Phó Vân Xuyên.
 
Giống như khi tôi hỏi thẳng, anh cũng sẽ chẳng bao giờ nói “anh thích em”.
 
Như ngôn ngữ của hoa hướng dương — tình yêu lặng thầm.
 
Từ khi mặt trời mọc đến lúc lặn, nó chỉ âm thầm dõi theo, tượng trưng cho sự thủy chung, son sắt.
 
Cũng bởi lý do này mà tôi yêu loài hoa ấy.
 
Trước biển hoa hướng dương vàng rực, nước mắt tôi rơi tự lúc nào.
 
Có lẽ đời này, tôi đã gặp được người “hướng dương” thuộc về mình.
 
Tôi gọi điện cho Phó Vân Xuyên.
 
Vừa nghe máy, giọng tôi đã run rẩy không kìm được: “Phó Vân Xuyên, em muốn gặp anh.”
 
Anh dịu dàng đáp: “Ngoan, anh về ngay.”
 
Ngoài giọng anh, tôi còn nghe thấy có người gọi “Tổng Phó”.
 
Anh hẳn đang rất bận, mà tôi lại làm phiền anh.
 
Tôi vội lau khô nước mắt, cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh cứ làm việc trước đi.”
 
9
 
Cúp máy xong, tôi ngồi một mình giữa biển hoa, ngẩn ngơ không biết đã trôi qua bao lâu.
 
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi nghĩ chắc hẳn là Phó Vân Xuyên đã về.
 
Trong lòng tràn đầy vui mừng quay đầu lại, nhưng vừa thấy rõ người, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, phản xạ đầu tiên là lùi về sau.
 
“A Từ.”
 
Sao Phó Vân Giang lại ở đây? Chỉ cần nghe hắn gọi tên tôi thôi, trong lòng đã dâng lên cảm giác ghê tởm đến mức muốn nôn.
 
“Anh tới đây làm gì?”
 
“A Từ, tại sao em lại bỗng dưng không thèm để ý đến anh? Là anh làm chưa đủ tốt sao?”
 
Vừa nói, hắn vừa đưa tay muốn ôm lấy tôi.
 
Tôi hoảng loạn giãy giụa, “Buông tay.”
 
Nào ngờ phía sau có bậc thềm, tôi không để ý nên một chân hụt xuống, cả người theo bản năng ngã về phía trước, đổ ập vào lòng hắn.
 
Đúng lúc ấy, tôi thoáng thấy ở không xa có một bóng dáng cao ráo đang đứng nhìn.
 
Đến khi tôi đứng vững lại, người đó đã biến mất.
 
Trong lòng tôi dấy lên dự cảm xấu — anh ấy chắc chắn đã hiểu lầm.
 
Mà bên này, Phó Vân Giang vẫn lải nhải: “Em vẫn còn yêu anh, đúng không?”
 
Hắn còn xứng nói đến tình yêu sao? Tôi chỉ muốn băm vằm hắn ra ngàn mảnh.
 
“C/ú/t, tôi đã lấy Phó Vân Xuyên rồi, đừng tới làm phiền tôi nữa.”
 
Đẩy hắn ra xong, mặc kệ cổ chân đau nhức, tôi chạy thẳng về phía biệt thự.
 
Còn chưa kịp bước vào cửa, trên lầu hai đã truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ loảng xoảng.
 
Một người quen thuộc vội vã chạy ra khi nhìn thấy tôi.
 
Là trợ lý của Phó Vân Xuyên mà tôi từng gặp ở kiếp trước: “Phu nhân, tinh thần của ông chủ không ổn định, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi.”
 
“Xin phu nhân đừng sợ ông chủ, cũng đừng lại gần, kẻo bị thương.”
 
Tôi lắc đầu: “Anh ấy là chồng tôi, tôi sẽ không sợ.”
 
Anh ấy nổi giận cũng vì tôi, sao có thể làm tôi tổn thương? Hoặc cũng có thể nói, anh ấy luôn cho tôi đủ niềm tin để tôi tin rằng anh ấy sẽ không làm thế.
 
Tôi đẩy cửa bước vào.
 
Trước mắt là một căn phòng hỗn loạn, duy chỉ có bó hoa hướng dương trên đầu giường vẫn còn nguyên vẹn.
 
Phó Vân Xuyên quay lưng về phía cửa, vừa nhấc đồ vật lên định ném về phía này, giọng gầm giận dữ vang dội: “C/ú/t ra ngoài.”
 
10
 
Vật trong tay anh đã sắp bay ra, nhưng ngay giây cuối, bàn tay khẽ run, khiến nó xẹt qua bên cạnh tôi.
 
Tôi không bị thương, nhưng Phó Vân Xuyên thì hốt hoảng, vội vàng sải bước đến trước mặt.
 
Anh đưa tay định kiểm tra xem tôi có sao không, nhưng lại lo tôi giận nên ngập ngừng rụt lại.
 
Đôi mắt đen láy sáng trong nhìn tôi không rời, mang theo vẻ tủi thân, trong đáy mắt lấp ló sự cầu xin cùng nỗi sợ bị bỏ rơi.
 
“Nói cho em biết, tại sao anh giận?”
 
Anh im lặng.
 
“Vì thấy em và Phó Vân Giang đứng cùng nhau sao?”
 
Anh khẽ gật đầu.
 
“Vừa rồi hắn định giở trò với em, em hoảng quá nên giẫm hụt, theo bản năng bám lấy hắn. Chúng em không có gì hết, anh đừng nghĩ nhiều, được không?”
 
Anh lại gật đầu, những đường gân xanh trên cổ dần lắng xuống, trông có vẻ đã bớt tức giận.
 
Tôi xót xa nhìn anh: “Sau này có chuyện gì nhất định phải hỏi em trước, đừng tự mình ôm giận, được không?”
 
“Được.”
 
“Có bị thương ở đâu không?”
 
Anh đưa tay ra, như một đứa trẻ khoe vết trầy: “Tay đau.”
 
“Không được có lần sau.”
 
“Ừ ừ.”
 
Ngoài cửa, bác sĩ riêng và trợ lý ôm chầm lấy nhau, vui mừng khôn xiết.
 
“Cuối cùng cũng có người khống chế được boss, từ nay không cần sống trong nơm nớp lo sợ nữa.”
 
“Phép màu y học đấy, có người còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần.”
 
Tôi: “……”
 
11
 
Từ bác sĩ riêng, tôi biết được Phó Vân Xuyên mắc chứng rối loạn lưỡng cực, lúc thì trầm cảm, lúc lại bùng n/ổ.
 
Căn bệnh này là kết quả của những áp lực chồng chất trong quá trình trưởng thành.
 
Chỉ vì là con trai trưởng, anh phải gánh mọi kỳ vọng và trách nhiệm từ nhỏ.
 
Phần lớn gánh nặng của gia tộc đều đặt lên vai anh, trong khi Phó Vân Giang thì có thể tùy ý làm những gì mình thích, còn anh thì không.
 
Kiếp trước, trước khi tôi lấy anh, mọi việc trong nước của Phó gia đều do anh phụ trách. Sau kết hôn, anh sang nước ngoài, bắt đầu lại từ đầu, mở rộng thị trường quốc tế cho gia tộc.
 
Phó Vân Xuyên luôn một mình gánh vác.
 
Nghe xong mọi chuyện, lòng căm hận của tôi với Phó Vân Giang càng thêm sâu sắc, chỉ muốn tống hắn ngay vào t/ù.
 
Đúng, là vào t/ù.
 
Theo những gì tôi biết, Phó Vân Giang đã làm không ít chuyện phạm pháp.
 
Nếu tìm được chứng cứ, hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.
 
Nhưng khi ấy, nhà họ Phó chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy. Tôi không muốn Phó Vân Xuyên phải chịu tổn thương.
 
Vậy nên vẫn phải hỏi ý kiến anh trước.
 
Như thường lệ, sau bữa cơm tối, chúng tôi cùng nhau tản bộ.
 
Tôi lấy hết dũng khí hỏi: “Vân Xuyên, nếu một ngày nào đó anh phát hiện người thân của mình làm chuyện xấu, anh sẽ xử lý thế nào?”
 
Anh bỗng dừng bước, đôi mắt nhìn tôi chăm chú.
 
Trong ánh mắt sủng ái kia như muốn nói, bất kể thế nào, anh cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc của tôi.
 
Sợ tôi chưa hiểu, anh lại cho câu trả lời chắc nịch: “Em làm thế nào, anh sẽ làm thế ấy.”
 
12
 
Hoàng hôn buông xuống, giữa biển hoa hướng dương rực rỡ.
 
Khung cảnh đẹp đẽ đến mức tôi không kìm được mà kiễng chân, hôn lên môi Phó Vân Xuyên.
 
Hơi thở nóng bỏng, tôi miết môi anh, quấn quýt triền miên.
 
Cơ thể anh thoáng cứng đờ, sau đó khóe môi khẽ cong, lập tức từ bị động biến thành chủ động.
 
Mạnh mẽ và bá đạo.
 
Rất lâu sau anh mới chịu buông ra, giọng khàn khàn, mang theo chút khát khao: “Ngoan, đừng hành hạ anh nữa, anh không đủ định lực đâu.”
 
Tôi hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy, dụi đầu vào ngực anh nũng nịu: “Thật ra… chúng ta có thể về phòng.”
 
Anh giống như con sói đói, bế ngang tôi lên, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Không được hối hận.”
 
Tôi kiên định đáp lại: “Cả đời không hối tiếc.”
 
Một đêm triền miên.
 
Khi tôi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
 
Ngay cả Phó Vân Xuyên vốn dĩ lúc nào cũng dậy trước bảy giờ, cũng vẫn nằm bên cạnh tôi.
 
Thấy tôi mở mắt, anh đưa tay ôm tôi vào lòng: “Đói chưa?”
 
“Đói rồi.”
 
Giọng tôi khàn đến mức khó nghe, gắng gượng thốt ra hai chữ.
 
Thủ phạm nhìn tôi bộ dạng thảm hại vậy mà lại bật cười.
 
Tôi tức giận, đá anh mấy cái: “Phó Vân Xuyên, anh còn dám cười, tối nay em nhất định phải sang phòng khác ngủ.”
 
“Ngoan, em không trốn được đâu.”
 
Quả nhiên, đàn ông bề ngoài ôn nhu, một khi đã nếm mùi cấm kỵ thì lập tức lộ ra bản tính dã thú.
 
13
 
“Kiểm tra kết quả thế nào rồi?”
 
Nhớ tới việc kiếp trước anh mất vì u/n/g t/h/ư gan, tôi đã sắp xếp cho anh đi khám tổng quát.
 
Phó Vân Xuyên đang ăn cơm liền đặt đũa xuống: “Em nghĩ… anh không được?”
 
Ánh mắt anh sắc bén, nếu tôi dám trả lời “đúng”, tôi dám chắc ba ngày tới sẽ chẳng thể xuống giường.
 
Tôi hoảng hốt đến mức miếng rau gắp lên cũng rơi mất.
 
“Không không không… khỏe mạnh và ‘không được’ là hai chuyện khác nhau. Em chỉ hy vọng anh có thể sống lâu dài, ở bên em thật lâu.”
 
“Các chỉ số đều rất tốt, hoàn toàn có thể đáp ứng em.”
 
Người đàn ông này thay đổi nhanh quá.
 
Rõ ràng trước đây chỉ cần nắm tay thôi anh còn đỏ mặt nửa ngày.
 
“Anh… anh đừng nói linh tinh nữa.”

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo