Khương Lê - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi biết Hứa Khải còn yêu tôi nhưng không phải chàng trai của năm mười tám tuổi năm đó. Anh khóc lớn hơn, giọng nói đứt quãng: “Vợ ơi, hôm nay là ngày cưới của chúng ta. Đáng lẽ giờ này anh đã cưới em về. Em mặc bộ váy cưới do cả hai cùng chọn, anh bế em về dập đầu với bố mẹ. Anh không giữ bao lì xì nào cả mà nộp hết cho em. Cả nhà ăn bữa tối đoàn viên. Đó mới là cuộc sống của chúng ta.”

Lời anh nói chẳng phải kỳ vọng của tôi trong tám năm qua sao? Nhưng bỏ lỡ thì cũng đã lỡ. Tôi quay mặt lau nước mắt rồi đẩy anh ra: “Hứa Khải, anh biết mà, từ đêm đó thì chúng ta chẳng còn cơ hội nữa rồi. Dù cuộc sống tương lai mà chúng ta mơ ước sắp thành hiện thực, nhưng giờ hai ta không còn là người chung lối nữa.”

Anh nắm tay tôi và gào thét: “Không đâu vợ à. Em nghe anh nói, anh sẽ bù đắp. Tám năm nay anh đều hết lòng yêu em.”

Tôi ngắt lời: “Vi đê ô là do tôi thuê người quay, là tôi khiến anh bị mất việc, người khiến anh bị thiên hạ chửi rủa cũng là tôi. Quan trọng nhất là mẹ anh qua đời cũng có phần lỗi của tôi.”

Anh khóc: “Anh yêu em, mãi yêu em. Nếu không có em, anh sẽ không sống nổi. Vợ à, em biết anh thật lòng mà. Anh chỉ lỡ phạm lỗi sai lần này thôi, em tha thứ cho anh đi. Chỉ lần này thôi.”

Hứa Khải khóc như một đứa trẻ, ôm chặt eo tôi làm tôi không nhúc nhích được. Lòng tôi chẳng còn gợn sóng. Không thể phủ nhận là tôi vẫn còn yêu người đàn ông này, nhưng như vậy thì sao? Chúng tôi chẳng thể quay lại được nữa.

Tôi lấy hộp gấm trong túi đưa cho Hứa Khải. Anh thấy vậy nên kích động hơn: “Vợ à, em đừng như thế. Anh thật sự không thể mất em.”

Tôi mở hộp và hít một hơi thật sâu: “Hứa Khải, chiếc trâm bạc này là anh tự tay cài cho tôi vào ngày tốt nghiệp. Trâm bạc trắng muốt là biểu tượng của sự tinh khiết. Nhưng giờ đây chúng ta chẳng còn xứng nữa.”

Tôi nhét cây trâm lạnh toát vào tay anh. Hứa Khải định đẩy trả nhưng tôi nói tiếp: “Tôi đã có thai rồi.”

Anh sững sờ. Thấy anh kích động không nói nên lời, tôi đưa tờ siêu âm. Chỉ là một mảng đen, chẳng thấy rõ được gì nhưng anh cứ nhìn mãi. Hai tay run rẩy, anh vừa căng thẳng vừa vui mừng nhưng tôi lại làm kẻ ác thêm một lần.

Tôi nói: “Thai nhi mới được 5 tuần, chưa biết là trai hay gái. Bác sĩ bảo còn nhỏ, chưa bằng hạt đậu xanh.”

Vẻ mặt anh dần sáng lên, niềm vui tràn ngập, Hứa Khải định đưa tay muốn sờ bụng tôi. Khi tay anh gần chạm đến, tôi chậm rãi thốt lên: “Nhưng anh đã có đứa bé khác, thế này là không công bằng nên con đã đi rồi.”

Tay Hứa Khải khựng lại giữa không trung, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt không dám tin, cứ như muốn khoét một lỗ trên người tôi vậy. Cảm xúc đang dâng trào khiến anh chẳng nói được gì.

Tôi nói tiếp: “Hứa Khải, chúng ta kết thúc ngay từ điểm xuất phát rồi.”

Nói xong, tôi đẩy anh ra. Một người to xác như thế bị tôi đẩy ngã và nằm im cả nửa ngày. Tôi cầm túi đứng dậy và đóng cửa. Anh ôm chặt tờ siêu âm vào ngực rồi đi xuống lầu, tiếng khóc tan nát cõi lòng của anh vang khắp lớp học. Có một bông mộc miên đỏ rực rơi dưới chân, tôi ngoảnh lại mà vẫn nghe tiếng khóc của anh.

Chỉ có bà Lương tiễn tôi rời khỏi Lâm Thành. Bà ấy nói tôi nghe chuyện bố của Hứa Khải đang chạy án khắp nơi nhưng anh chẳng làm gì, còn để mặc cô gái kia vu cáo.

Tàu đi mãi về phía Bắc, chiếc nhẫn bạc bị ném lên không rồi mất hút. Đóa hoa năm mười tám tuổi lụi tàn trong mùa hè rạo rực của tám năm sau.

(Hoàn)

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo