Khương Lê - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ở khách sạn suốt ba ngày, tôi bị sốt cao mê man, được nhân viên phát hiện rồi đưa đi viện. Khi tỉnh lại, tôi thấy chuyện giữa mình với Hứa Khải cứ như đã xảy ra ở kiếp trước.

Tôi cắm lại sạc điện thoại, vừa mở lên đã thấy vô số cuộc gọi và tin nhắn hiện ra. Tôi mở ra xem thì thấy tin nhắn của bà Lương: “Khương Lê, thấy tin này thì gọi lại cho tôi ngay nhé.”

Tin nhắn được gửi từ hai ngày trước. Tôi gọi lại, bà ấy bắt máy ngay, những gì bà Lương nói khiến tôi sững sờ: “Khương Lê, mẹ Hứa Khải qua đời rồi.”

Bà ấy kể: “Cô gái kia thấy nhà họ Hứa không phản ứng nên đến tận nhà nói lý lẽ. Nhưng mẹ Hứa Khải rất nguyên tắc, nói thẳng là đứa con của cô ta không xứng làm con cháu nhà họ Hứa. Cô ta chẳng phải dạng vừa, hai người cãi nhau dữ dội. Cô biết sức khỏe của mẹ Hứa Khải rồi đấy, bà ta tức đến mức nhập viện, do không cấp cứu kịp thời nên đã qua đời. Cô gái kia sợ bị liên lụy nên lập tức cắn ngược lại Hứa Khải. Cô ta còn báo cảnh sát tố anh ta cưỡng hiếp mình và cái thai là bằng chứng xác thực nhất. Đồn cảnh sát chưa tiến hành điều tra nhưng Hứa Khải bị đuổi việc là điều chắc chắn.”

Tôi cũng chẳng nhớ bà Lương nói thêm gì đó. Tôi cũng không biết đã cúp điện thoại từ lúc nào. Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn. Rõ ràng mình đã báo thù thành công nhưng sao đôi mắt tôi lại mờ đi, nước mắt chẳng kìm được mà tuôn trào như thác đổ.

Sau khi được xuất viện, tôi đi lang thang trên phố. Giờ đang là mùa hè nhưng tôi lại thấy lạnh lẽo như đông đến. Tôi bước vào tiệm hoa, chọn bó cúc trắng có hương thanh nhã. Đây là loài hoa mà mẹ Hứa Khải yêu thích nhất.

Hôm nay là ngày thứ ba sau tang lễ, tôi phải đến viếng. Tôi lau kỹ di ảnh của bà ta, quỳ xuống dập đầu ba cái. Khi ngẩng lên, nước mắt tôi tràn trề: “Con xin lỗi, con không ngờ lại hại đến bác.”

Bà ấy rất tốt với tôi, không để tâm hoàn cảnh gia đình và người bố tệ bạc của mình và còn luôn an ủi tôi mỗi lúc gặp chuyện buồn lòng.

Sau khi vụ việc xảy ra, mẹ Hứa Khải không liên lạc với tôi. Làm sao người thông minh như bà ấy lại không đoán ra được là do tôi làm kia chứ? Chẳng qua bà ấy thương tôi thôi.

Lúc tôi lên xe tắc xi thì có một chiếc xe đen dừng bên đường. Tôi nhận ra đó là xe của bố Hứa Khải. Dù đã mất người thân, ông ta vẫn bình tĩnh xuống xe trước. Tuy ông ta đã già nhưng dáng người vẫn cao ráo oai vệ.

Hứa Khải bước xuống sau, lưng hơi còng, đầu cúi thấp như bị vật nặng đè lên. Tôi nói với tài xế: “Chúng ta đi thôi.”

Khi về nhà cưới, tôi cảm giác như mình đã rời nơi này cả một thế kỷ. Hôm nay môi giới dẫn người đến xem nhà. Tôi đứng ở cửa, do dự một lúc rồi bước vào. Có hộp gấm nhỏ trong ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ, tôi vội lấy ra và chẳng muốn nán lại.

Người xem nhà ép giá, tôi biết mình lỗ nhưng vẫn đồng ý. Ký hợp đồng xong, tôi nhắn tin cho Hứa Khải.

Chồng của đồng nghiệp cũ là giám thị trường cấp ba nên tôi dễ dàng được nhận vào. Nhìn học sinh mặc đồng phục đứng dưới ánh nắng ở thời điểm đẹp nhất đời người, tôi bỗng thấy ghen tị.

Lớp học cũ bị bỏ hoang nên nhà trường làm kho chứa bàn ghế. Tôi kéo ghế ngồi, ngoài kia vang lên tiếng nhạc chạy bộ. Âm thanh gợi tôi nhớ mùa hè năm nào, chạy xong là tôi luôn thấy nóng nực, Hứa Khải hay xin đổi chỗ với bạn phía sau để quạt cho tôi vài phút. Dù anh có nóng đến toát mồ hôi cũng chẳng nỡ quạt cho chính mình.

Vào mùa đông, hai tay tôi lạnh cóng, anh luôn sưởi ấm túi trước rồi đưa cho tôi dùng. Một túi sưởi chỉ ấm khoảng vài giờ, anh luôn tính đúng thời gian để kịp thay túi mới.

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng hồi ức đẹp đẽ. Hứa Khải đứng trước mặt tôi với bộ râu xồm xoàm. Anh nhìn tôi, môi mấp máy, hai mắt đỏ ngầu và nước mắt chực trào.

Anh hỏi: “Vợ ơi, em đi thăm mẹ chưa?”

Tôi khẽ gật: “Xin chia buồn cùng gia đình.”

Anh ôm mặt rồi quỳ xuống, tiếng khóc nức nở xen tiếng nấc nghẹn ngào: “Vợ ơi, anh sai rồi. Anh không yêu cô ta, hôm đó do anh say nên… Em biết anh yêu em đến mức nào mà. Anh đã phạm sai lầm không đáng có. Anh hận bản thân không chết đi cho rồi. Chúng ta không nên như thế này.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo