Khương Lê - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chúng tôi chụp ảnh cưới ở trường. Hứa Khải tốn bao công sức xin phép vì anh muốn tình yêu bắt đầu nơi đâu sẽ kết thúc viên mãn tại đó. Ảnh cưới đẹp mê ly, anh bảo tôi xinh không gì sánh bằng, tôi ôm khung ảnh lạnh băng chẳng muốn buông xuống. Sau đó anh ôm chặt tôi, giọng nhẹ như trút gánh nặng: “Cục cưng à, em biết không, anh còn một nguyện vọng.”

Đúng vậy, còn tờ hôn thú nữa. Nhưng theo phong tục thì cả hai phải đính hôn trước. Hứa Khải lo toàn bộ tiệc đính hôn, không muốn tôi vất vả, chỉ cần tôi yên tâm làm cô dâu thôi.

Tôi và Hứa Khải đính hôn vào giữa tháng năm, đây cũng là năm thứ sáu chúng tôi yêu nhau. Vào ngày nhận giấy kết hôn, anh xem kỹ chi tiết thời gian. Thật khó tin là một người duy vật như anh lại làm vậy.

Ngày cưới cũng được ấn định vào mùng ba tháng sáu. Thời tiết không oi bức để tôi có thể mặc váy cưới thoải mái và không bị trôi lớp mếch cắp.

Khi tôi mặc bộ váy cưới dài màu trắng do anh chọn, đứng trên sân khấu trao nhẫn đính hôn, tôi thật sự nghĩ điều may mắn nhất trong cuộc đời mình là gặp được anh.

Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, tôi lại nóng lòng muốn tháo ra ném mạnh xuống đất. Nhẫn chạm sàn vang lên vài tiếng rồi biến mất. Dù có quý giá thế nào thì vật bị vấy bẩn vẫn không thể nào trở nên sạch sẽ được.

Hứa Khải quá yên tâm về tôi nên điện thoại của anh có cả vân tay của tôi. Lúc anh tắm, tôi lấy điện thoại ra lướt một vòng mà chẳng thấy gì. Lúc đặt nó xuống, tôi chợt lóe lên ý nghĩ mở tính năng đổi tài khoản WeChat. Quả nhiên có một số khác, là số anh dùng thời đại học.

Đăng nhập WeChat, mọi thứ hiện rõ rệt vì chỉ có một người trong danh sách bạn bè. Ảnh đại diện là chú thỏ hồng phấn mà Hứa Khải chưa đặt tên, ních nêm cũng dễ thương.

Tôi như kẻ trộm, vẻ mặt tỏ ra khó chịu khi xem lịch sử trò chuyện. Tin nhắn ngắn gọn, chủ yếu cô ta nhắn những dòng chữ làm tôi buồn nôn. Quan trọng hơn là cô ta chưa nói với anh về cái thai.

Tôi nhanh chóng chụp màn hình lịch sử đoạn chat và số liên lạc của cô ta rồi khôi phục lại màn hình như cũ. Tôi biết cô ta đang mong tôi và Hứa Khải trở mặt để mình đóng vai thánh nữ xuất hiện. Nhưng làm sao tôi để cô ta được toại nguyện?

Vào buổi tối, khi Hứa Khải ôm tôi thì tôi đẩy anh ra. Hứa Khải không nhận ra điểm gì lạ mà lại sấn tới đan tay anh vào tay tôi. Bỗng anh bật đèn, nhìn kỹ ngón tay trống trơn của tôi rồi hỏi: “Vợ à, nhẫn của em đâu?”

Tôi hờ hững đáp: “Hôm nay uống nhiều nên chẳng nhớ để đâu.”

Anh cao giọng: “Em làm mất rồi à?”

Hứa Khải lập tức lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa trấn an: “Không sao đâu vợ, chắc còn ở khách sạn, để anh gọi hỏi. Có mất cũng không sao, anh mua lại chiếc to hơn cho em.”

Tôi quay lưng không muốn trả lời. Anh sợ nói chuyện điện thoại ồn ào nên đắp chăn cho tôi xong thì ra phòng khách gọi.

Sáng hôm sau, anh đi làm và để lại bữa sáng. Lúc trước tôi sẽ vui vẻ thưởng thức, nhưng giờ chúng đang ngủ yên trong thùng rác.

Ảnh đại diện của tôi là ảnh cưới với Hứa Khải nên cô ta đồng ý kết bạn ngay. Tôi tự giới thiệu rồi nói là muốn hẹn gặp. Cô ta do dự vài phút rồi đáp ‘Được’.

Thời gian và địa điểm do cô ta chọn, là quán cà phê ở cổng phía Đông công viên Nhân Dân. Nơi đó đông người, cô gái này cũng là người cẩn thận. Cho dù có cẩn thận cách mấy cũng vô dụng vì mục đích của tôi không nằm ở đó.

Tôi xin nghỉ buổi chiều để đi gặp bà Lương, vợ của sếp anh. Chúng tôi dạo phố, đi làm đẹp gần công viên Nhân Dân.

Gần 5 giờ, Hứa Khải gọi hỏi tôi đang ở đâu và nói mình sẽ đến đón. Tôi e thẹn cười với bà Lương, bà ấy khen tôi tốt số: “Hứa Khải một lòng với cô, tôi nhìn mà cũng thấy ghen tị.”

Lòng tôi chua xót nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, tôi lên tiếng đề nghị: “Chúng ta đi xem đài phun nước đi ạ. Tôi nghe nói chỗ này mới xây thì phải.”

Tôi kéo bà Lương ra gần cổng, thấy sắp đến giờ hẹn nên nhắn với Hứa Khải: “Bà Lương đang có hứng đi dạo, anh đến thì đợi em một chút nhé.”

Anh gửi biểu cảm nụ hôn.

Bãi đỗ xe ở cổng công viên đã kín, chỗ duy nhất để chờ là quán cà phê. Tôi xin phép bà Lương đi vệ sinh rồi vội chạy ra cổng.

Chỉ 5 phút, lòng bàn tay tôi ướt đẫm. Dù biết Hứa Khải đã phản bội, tôi vẫn mong đó chỉ là hiểu lầm.

Tôi vừa đến, anh nhắn: “Anh đến rồi vợ à.”

Tôi đứng ngoài quán cà phê, tận mắt thấy Hứa Khải bước vào rồi ngây người nhìn về một hướng. Nhìn theo ánh mắt anh, tôi thấy cô ta mặc váy hoa xanh, túi vải trắng, nhan sắc cũng bình thường nhưng được cái rất trẻ trung.

Tôi thấy Hứa Khải bước tới, quay lưng lại nên tôi chẳng rõ biểu cảm. Nhưng chưa đầy vài phút, anh đã giận dữ quay ngoắt người lại. Chẳng mấy chốc, cô ta quấn lấy anh, ôm bụng tỏ ra đáng thương.

Thấy Hứa Khải đơ người, tôi biết mình đã đạt được mục đích. Sao Hứa Khải có thể không biết mình sắp làm bố chứ?

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay người trở lại công viên. Giờ chưa phải lúc thích hợp để tôi xuất hiện. 

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo