Chương 4
7
Cô ấy vội vàng ôm lấy tôi, dịu giọng an ủi:
“Được rồi, được rồi, cậu đừng khóc nữa. Không cần thì thôi, yên tâm đi, tớ sẽ ở bên cạnh cậu!
Giờ tớ đi cùng cậu, đánh cho anh ta một trận!”
Nói xong, cô ấy kéo tôi hầm hầm định xông ra ngoài.
Tôi lập tức ngăn lại.
“ Sâm Cần, bây giờ tớ chuẩn bị ly hôn, chứ không phải đánh anh ta một trận là xong.
Tớ không thể đánh rắn động cỏ, tớ cần thu thập chứng cứ để ly hôn.”
Cô ấy khựng lại, quay đầu nhìn tôi.
“Kinh Dung, cậu vốn dĩ luôn dựa dẫm vào lão Diệp, ai cũng thấy rõ điều đó. Cậu thật sự bỏ được sao?”
Tôi ngập ngừng vài giây.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Thật đấy, tớ quyết định rồi.
Tớ không muốn vì anh ta mà tiếp tục uất ức bản thân, kìm nén con người thật của mình, để rồi phát hiện ra anh lại trở thành dáng vẻ mà ngày xưa tớ từng mong muốn nhất.
Nhưng điều đó lại là vì một người phụ nữ khác.
Hơn nữa, bây giờ anh ta đã biến thành thế này, tớ thật sự thấy bẩn thỉu.”
Sâm Cần không khuyên nhủ thêm.
“Được, vậy tớ sẽ đi cùng cậu tìm chứng cứ.
Cậu có manh mối nào chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Chưa có gì rõ ràng, chỉ biết được địa chỉ mới của người phụ nữ kia.”
Cô ấy lại hỏi:
“Vậy chúng ta đi tìm cô ta thử xem?”
Tôi lập tức từ chối.
“Không được, nếu chúng ta vội vàng tìm cô ta thì chẳng khác nào động cỏ, chưa chắc đã có kết quả.”
“Đợi tớ về quan sát xem lúc nào lão Diệp tìm đến cô ta, rồi bấy giờ đi theo, mới có thể nhìn thấy.”
Sâm Cần gật đầu đồng ý.
“Được, khi nào có tin thì nói tớ, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Đúng lúc đó, WeChat của tôi vang lên.
Là tin nhắn từ Diệp Thành Khê.
“Kinh Dung, em đang ở đâu vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Sâm Cần, khóe môi cong lên cười nhạt.
“Cậu xem, bình thường tớ ra ngoài bao lâu anh ta cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin.
Hôm nay lại đột nhiên thay đổi hẳn.”
Sâm Cần giơ ngón cái về phía tôi.
“Bảo sao trực giác của cậu chuẩn thế, anh ta thật sự đã thay đổi rất nhiều rồi.”
8
Tôi về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh đứng đợi trong sảnh với vẻ bối rối.
Thấy sắc mặt tôi bình thản, anh mới rõ ràng thở phào.
“Bình thường là em đi đón con, hôm nay sao lại không đi, để chị Trương đi?”
Rồi anh thăm dò hỏi tôi:
“Em đã đi đâu vậy?”
Tôi đặt chìa khóa xe xuống, rót cho mình 1 ly nước, cố nén cảm xúc, tỏ ra bình tĩnh.
“Anh đâu có thích mùi sầu riêng mà?
Em mang qua chỗ Sâm Cần ăn cùng rồi. Anh gọi em về gấp có chuyện gì không?”
Sắc mặt anh lại thoáng căng thẳng, thấy tôi đang nhìn chằm chằm thì vội chỉnh lại nét mặt.
“Ồ, thế thì không sao. Em muốn ăn thì cứ ăn. Đây là nhà của em, sao lại không thể ăn sầu riêng chứ?”
“Anh không thích mùi thôi, nhưng anh ở thư phòng thì cũng không ảnh hưởng. Sau này em cứ ăn thoải mái, không cần ra ngoài né tránh, đừng làm như thể anh cấm em ăn vậy.”
Nói xong, anh lại quay vào thư phòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, tôi siết chặt điện thoại.
Đợi con trai về, tôi vẫn để chị Trương lo liệu, dành cho mình chút thời gian trống để tính bước tiếp theo.
Ngoài việc phải bắt quả tang họ ở cùng nhau, tôi còn phải lôi sao kê của anh ra, mới biết được anh có chi tiền cho đối phương hay không.
Tiêu tiền là chắc rồi, bằng không sao đối phương lại đang yên đang lành mà chuyển đi.
Địa chỉ mới kia là thuê hay mua thì còn chưa biết.
Tiền của Diệp Thành Khê thì 1 nửa do tôi giữ, trong tay anh còn gần 10 triệu.
Chỉ là không biết số tiền đó còn hay không.
Mãi đến đêm anh ngủ say, tôi mới rón rén cầm điện thoại của anh, vào nhà vệ sinh.
Lần này tôi không thử mấy mật mã trước nữa, nhập thẳng cái ngày hôm đó, không ngờ lại mở được!
Trước đây mật khẩu của anh tôi đều biết. Vậy mà anh vẫn liều bị tôi phát hiện để đổi mật khẩu, quả là dồn tâm tư cho cô ta.
Tôi mở WeChat, lướt sơ 1 vòng, chẳng thấy gì bất thường.
Tôi gõ 2 chữ “ nhớ em ” vào ô tìm kiếm, lập tức hiện ra 1 đoạn trò chuyện.
Nhìn kỹ thì là ảnh đại diện nam, giới tính cũng để nam.
Thế nhưng nội dung lại chẳng phải 2 người đàn ông nói chuyện, toàn là lời lẽ 18+ và ảnh nóng lộ liễu.
Trong ảnh, bộ ngực lớn và vòng eo thon kia, quả nhiên chính là cô hàng xóm đến mượn b/a/o c/a/o s/u hôm đó!