Chương 6
14
“Đây vốn là vật thuộc về tương lai, lẽ ra không nên xuất hiện ở thời đại này.”
Tôi lấy ra một con chip não:
“Có cái này, em sẽ được chia sẻ ký ức của chị, hiểu toàn bộ thành quả nghiên cứu và cả những gì đã xảy ra trong gần hai mươi năm ấy.
Nói cho cùng, chúng ta vốn là cùng một người, chị nói với em cũng chẳng tính là phạm quy.
Em còn nhỏ, có thể chưa lĩnh hội hết, nhưng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Tùng Nhiên nghiêm túc gật đầu.
Tôi tin em, hay đúng hơn là tin chính mình.
Trong mười mấy năm sau đó, tôi sống với thân phận Tùng Linh, làm ăn kinh doanh.
Còn em tiếp tục con đường vốn dĩ thuộc về Tùng Nhiên.
Chúng tôi đều đi trên quỹ đạo riêng, ổn định từng bước một.
Rốt cuộc, ngày ấy cũng đến gần.
Em đã lớn, giống hệt tôi thuở ban đầu, còn tôi thì khỏe mạnh, xinh đẹp hơn rất nhiều so với mẹ trước kia.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Thời khắc giao thoa chỉ còn chờ đúng một khoảnh khắc.
“Đợi đã, em còn một việc muốn làm.”
“Hửm?”
Em bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Em không thể để kẻ tội đồ kia cứ mơ hồ sống tiếp.
Trừng phạt tàn nhẫn nhất chính là cho hắn biết bản thân từng có cuộc sống tốt đẹp ra sao, rồi để hắn thấu rõ sự chênh lệch.
Em muốn cấy lại toàn bộ ký ức cũ, để nửa đời sau hắn sống trong dằn vặt.
Đó là cái giá hắn phải trả cho việc tham phú phụ bần, vứt bỏ vợ con.”
Lâm Chính Ích tưởng chúng tôi muốn nhận lại ông ta, nên hồ hởi đến.
Nhưng đã đến rồi thì mọi chuyện đâu còn do ông ta định đoạt.
Bị ép tiếp nhận ký ức, ông ta giống như vũng bùn nhão nhoẹt.
Mà ai thèm quan tâm chứ?
Lương Mộng Sở giờ đầy vẻ quý phái.
Cô không kết hôn, mà mua tinh trùng từ ngân hàng, sinh ra một bé gái.
Mẹ con hai người tiễn chúng tôi bước vào phòng thí nghiệm thời không.
Trước khi nằm lên bàn truyền dẫn, chúng tôi thấu hiểu nhau mà ôm chặt một lần.
“Tạm biệt.”
“Cảm ơn chị.”
15
Tựa như vừa chợp mắt một giấc ngắn.
“Cô ấy trở lại rồi! Cảm thấy thế nào?”
Tôi bừng tỉnh giữa vòng vây mọi người, thân còn nằm trên bàn truyền dẫn.
Nơi đó đã trôi qua hai mươi năm, mà ở đây chỉ mới hai mươi phút.
“Kỹ thuật đã có bước đột phá lớn, tuổi thọ thực tế của cô không hề giảm.
Ở bên kia, rốt cuộc cô đã làm những gì?”
Tôi chẳng kịp giải thích, lảo đảo rời bàn, lập tức chạy thẳng tới bệnh viện.
Khi tôi đi, mẹ đang nằm trong đó, toàn thân cắm đầy ống dẫn.
“Chị tìm ai?”
“Tùng Linh?” Người ta lật hồ sơ bệnh án, “Chúng tôi không có bệnh nhân nào tên vậy, chị có nhầm không?”
Tay chân tôi run bắn, bấm điện thoại mà nhấn sai mấy lần.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ đang đi shopping cùng dì Lương, lát nữa tính đến phòng gym.
Con sao thế, chẳng phải nửa tiếng trước vừa gọi rồi à?
Có phải lại thiếu tiền không, thiếu thì nói, mẹ chuyển ngay cho con 5 triệu nhé?
Đừng ngại, tiền của mẹ nhiều, giữ cũng chẳng để làm gì, cuối cùng chẳng phải cũng là cho con tiêu sao?
Ấy ấy, con lớn như vậy rồi còn khóc cái gì, xấu hổ không?”
Nhưng tôi không kìm nổi, nghẹn ngào đáp:
“Mẹ, mẹ ở đâu? Con đến tìm mẹ.”
Vẫn là làn gió thu se se, tôi đi một mình trên con đường đến với mẹ, trong lòng chẳng còn đè nén như xưa.
Mọi thứ thật đẹp đẽ.
Xin chào, cuộc sống.
Xin chào, tương lai.
(Hết)