Khóa Cửa, Khóa Tim - 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi rúc vào ghế sau, giả vờ làm cút non.

 

Trần Cạnh Nghiêu bỗng ghé sát vào tai tôi:

 

"Cô Ôn."

 

"Gì, gì cơ?"

 

"Bạo lực gia đình thì phải đeo còng tay."

 

 

Anh ta lắc lắc chiếc còng số 8:

 

"Muốn đeo ở đồn cảnh sát hay về nhà đeo?"

 

 

Tôi lấy tay che mặt, lí nhí đáp:

 

"Về nhà…"

 

 

Nhờ màn "chơi ngu" của bản thân, cuối cùng tội phạm cũng bị bắt.

Lần đầu tiên trong đời, tôi được cảnh sát hộ tống về nhà.

 

 

---

 

 

Tôi bị đẩy sát vào đầu giường, một lần nữa vinh hạnh được nhận "vòng tay bạc" từ cảnh sát Trần.

 

"Tự khai quá trình phạm tội đi."

 

 

Trần Cạnh Nghiêu chậm rãi tháo thắt lưng.

 

"Hu hu hu, oan quá mà…"

 

 

Thắt lưng "bốp" một tiếng rơi xuống giường, ánh mắt anh sâu hun hút:

 

"Không chịu hợp tác à? Vậy đành phải dùng biện pháp đặc biệt thôi."

 

 

Nói xong, tôi bỗng thấy lành lạnh, chiếc váy ngủ trên người không cánh mà bay!

 

"Hu hu, Trần Cạnh Nghiêu, anh đang lạm dụng tư hình!"

 

 

Tôi lên án.

 

Anh thản nhiên cởi cúc áo sơ mi, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười:

 

"Vậy báo cảnh sát đi."

 

"Có nhớ số điện thoại của chồng mình không?"

 

"Hu hu Trần cảnh sát, em sai rồi…"

 

"Sai thì phạt thế nào?"

 

"Phạt bằng… cảnh sát trượng của anh đi…"

 

 

(Phần này bị cục kiểm duyệt cắt bỏ 10.000 chữ.)

 

 

---

 

Một đêm hoài nghi nhân sinh.

 

Tại sao một người có thể tiến bộ nhanh đến mức này?

Xem ra tiểu thuyết đúng là có cơ sở thực tế thật…

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao.

 

Mũi tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

 

Tôi run rẩy bò xuống giường, lê lết ra khỏi phòng.

 

Ngoài phòng bếp có động tĩnh.

 

Dựa vào tường bước tới, tôi kinh ngạc khi thấy Trần Cạnh Nghiêu  đang bận rộn xào nấu.

 

Anh mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi, đeo tạp dề màu hồng, tóc tai hơi rối.

 

Chỉ có điều, vết cào trên mặt anh hơi… chói mắt.

 

Trước đây anh lúc nào cũng mặc cảnh phục, trông vừa nghiêm túc vừa dữ dằn.

Bây giờ lại có thêm vài phần hơi thở của một ông chồng đảm đang.

 

Anh quay đầu, nhìn thấy tôi:

 

"Tỉnh rồi à?"

 

"Sắp có cơm ăn rồi."

 

 

Tôi ngáp một cái:

 

"Hôm nay anh không đi bắt người à?"

 

 

Anh chỉ vào mặt mình:

 

"Nhờ phúc của vợ, sếp bảo bộ dạng này nhìn như tội phạm truy nã, cho nghỉ phép mấy ngày để hưởng tuần trăng mật."

 

 

Tôi lặng lẽ cúi đầu nhận tội.

 

 

---

 

Cơm được dọn lên bàn.

 

Cá chua cay, lẩu cay Tứ Xuyên, thêm một dĩa rau xào.

Món nào cũng thơm nức mũi, siêu hao cơm.

 

Không ngờ tay nghề nấu ăn của anh lại giỏi đến vậy.

 

Tôi ăn xong một chén đã no căng bụng.

Anh thì quét sạch ba bát cơm to.

 

Thậm chí còn tiện tay ăn nốt hai miếng cơm thừa trong bát tôi.

 

Tôi nhìn chằm chằm đống chén đĩa sạch bóng, bàng hoàng tột độ.

 

Sao lại ăn khỏe như vậy?

 

Ăn xong, anh lập tức đi rửa bát, lau bếp bóng loáng.

 

Rác phân loại xong xuôi, từng túi được buộc gọn gàng.

 

Không hổ là người làm bên hình sự, mọi thứ đều không để lại dấu vết.

 

Lúc xách rác xuống lầu, anh thuận miệng hỏi:

 

"Có bưu kiện không?"

 

 

Tôi cầm điện thoại lên xem:

 

"Có đó, mã lấy hàng em gửi anh rồi."

 

 

 

---

 

 

Tôi ăn no nằm lăn trên giường.

 

Eo đau.

 

Bụng cũng đau.

 

Cuộc "thẩm vấn" đêm qua suýt nữa lấy mạng tôi.

 

Tôi công nhận là mình thèm Trần Cạnh Nghiêu thật.

 

Nhưng mà cũng không thể no dồn đói góp mà ăn quá đà được.

 

Không được, hôm nay phải đình chiến!

 

Chưa bao lâu sau, cửa mở ra.

 

Trần Cạnh Nghiêu bước vào, tay cầm hai cái hộp.

 

Tôi tò mò:

 

"Cái gì đấy?"

 

 

Anh nhìn chằm chằm vào hộp hàng, ánh mắt có chút phức tạp:

 

"Bản chống nước cao cấp?"

 

"Chiến giáp quyết thắng?"

 

 

Tôi đen mặt.

 

Bàn chân cào nát sàn nhà.

 

Quà của con bạn thân, sao lại đến ngay lúc này cơ chứ?!

 

"Chỉ là… đồ thể thao thôi…"

 

 

Tôi chột dạ giải thích.

 

Anh không nhanh không chậm mở hộp nhỏ, bỗng khựng lại:

 

"Ồ, đúng là đồ tập thật."

 

"Cái này… là súng massage cơ bắp…"

 

 

Tôi đỏ bừng mặt, lao tới giật lấy "súng massage".

 

Anh dễ dàng giơ tay lên, áp chế tôi trong vòng tay.

 

"Cô Ôn,"

 

Anh cầm tờ hướng dẫn sử dụng, mặt tỉnh bơ:

 

"Chế độ thám hiểm này bật thế nào? Biểu diễn thử xem?"

 

"Không cần!"

 

 

Anh bật cười khàn khàn:

 

"Xem ra, cuộc thẩm vấn hôm qua cần đào sâu điều tra thêm rồi."

Thế là tôi lại trở thành nghi phạm bị thẩm vấn.

 

"Dùng thích không?"

 

"Ai thích?"

 

 

Anh cầm lên chiếc váy ngủ ren, ánh mắt đầy hàm ý:

 

"Thử chiến giáp một chút? Đánh trận quyết định nhé?"

 

 

Tôi nước mắt ròng ròng.

 

Tân binh mới vào nghề.

 

Anh cũng phải để tôi tập thích ứng dần chứ…

 

 

Ba ngày sau, khi nhận được điện thoại của nhỏ bạn thân, tôi đã gần như phế luôn rồi.

 

"Ôn Dạng! Cuối cùng mày cũng chịu bắt máy! Ba ngày rồi!"

 

"Nếu không phải chồng mày là cảnh sát, tao đã báo án luôn rồi! Mày còn sống không đấy?"

 

 

Giọng tôi khàn đặc như sắp bốc khói:

 

"Nửa sống nửa chết…"

 

"Vãi, cái giọng này!"

 

 

Nó phấn khích như con chồn hôi vớ được ruộng dưa hấu:

 

"Anh Trần lấy cảnh sát trượng ra làm roi mây à?"

 

 

Ai mà biết được, ba ngày ba đêm này…

Không phải nấu ăn thì là ăn cơm.

 

Cuối cùng, tôi ôm chăn quấn chặt mình, tuyệt vọng cầu xin:

 

"Trần Cạnh Nghiêu, anh ra ngoài bắt người đi được không?"

 

 

Tôi chịu hết nổi rồi.

 

Cuối cùng, do cường độ lao động quá mức, cái giường cũng chịu không nổi…

 

Sập.

 

Cảm ơn nó, nhờ thế tôi mới có cơ hội được nghỉ ngơi.

 

 

---

 

 

Hai đứa ra ngoài mua một cái giường mới chất lượng tốt hơn.

Tiện thể, hẹn hò luôn.

 

Đây là lần đầu tiên sau khi cưới, chúng tôi chính thức ra ngoài hẹn hò cùng nhau.

 

Anh đi theo tôi dạo phố, chẳng khác nào một con bot AI di động:

 

"Đẹp."

 

"Mua."

 

"Ăn nữa không?"

 

 

Phần trà sữa còn thừa, đồ ăn vặt tôi ăn không hết, cuối cùng đều trôi vào bụng anh.

 

Cũng khá là hữu dụng đấy.

 

Đến rạp chiếu phim, tôi chọn một bộ phim kinh dị trinh thám về án mạng liên hoàn.

 

Cả rạp đều la hét ầm ĩ, các cặp đôi thì tranh thủ ôm nhau thật chặt.

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo