Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Chiến sự thế nào rồi?"
Tôi nằm đờ đẫn nhìn trần nhà, hồn lìa khỏi xác:
"Ba phút, đồng thời trải nghiệm kết hôn và góa bụa."
Tôi ôm gối bật dậy, gào lên:
"Mấy thằng nam chính trong tiểu thuyết tối nào cũng bảy lần, toàn là lừa đảo! Giờ đọc truyện ngọt sến mà cứ tưởng đang đọc bộ luật hình sự!"
Bạn thân tôi cười như cái ấm nước sôi:
"Ôi trời, Ôn Tiểu Dạng, mày đúng là thảm rồi. Để chị đây đặt ngay cho mày một em đồ chơi hạng sang, tự lực cánh sinh còn hơn."
Vẫn là bạn tốt hiểu mình nhất.
Tôi khóc chết mất.
"Nhưng mà theo kinh nghiệm từng yêu 18 anh bồ cũ của chị thì…"
Nó đột nhiên hạ giọng, cười gian xảo:
"Một là anh cảnh sát nhà mày bắn nhanh như điện, hai là…”
Nó cố tình kéo dài câu, nheo mắt lại:
"Là trai tân."
Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc hỗn loạn ba phút trước.
Hình như… bao cao su anh ấy đeo ngược?!
Tôi rùng mình.
Không lẽ…?!
Bạn tôi cười nham nhở:
"Trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của đàn ông. Sớm muộn gì cũng có ngày giường nhà mày sập."
Cả đêm đó, tôi trằn trọc khó ngủ, ôm cái giường trống trải đến sáng.
Cái giường này, sớm muộn cũng bị tôi đấm cho sập!
—
Sát thủ số một quốc nội
Mắt thâm quầng, tôi nhắn tin cho Trần Cạnh Nghiêu
[Về nhà không?]
Đợi một tiếng sau, anh ta mới rep:
[Đang bắt người.]
Ha ha ha.
Không hổ danh là sát thủ số một quốc nội.
Tôi tức giận bấm chữ "ly hôn", còn chưa kịp gửi đi thì WeChat báo tin nhắn mới.
[Sát thủ số một quốc nội chuyển khoản cho bạn 10,000 tệ, ghi chú: lương.]
…
Tôi cắn răng.
Thôi, tháng sau ly hôn cũng chưa muộn.
Cứ tiêu hết tiền của anh ta trước đã.
—
Ăn dưa đến ngay đầu mình
Shopping thả ga xong, tôi cầm cốc trà sữa, sung sướng định về nhà.
Bỗng nhiên, có tiếng con gái khóc lóc gần đó:
"Đồ lừa đảo! Anh có vợ rồi còn đến tìm tôi?"
"Anh tiêu tiền của tôi, còn lừa tôi lên giường! Lấy tiền của tôi nuôi vợ anh, anh còn là người không? Huhu..."
Tôi lập tức căng tai lên nghe.
Oaaa, có drama!
Ăn dưa là bản năng con người.
Xung quanh đã có không ít người đứng hóng.
Có một thằng thanh niên còn mở livestream, hưng phấn bình luận:
"Anh em ơi, thằng này lấy tiền của tiểu tam để nuôi vợ. Hàng hiếm nha, mà công nhận, mặt đẹp trai thật."
Tôi cũng tò mò chen lên xem thử.
Đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó…
Tôi đơ mất vài giây, não chưa kịp phản ứng.
Đậu xanh, chẳng phải là chồng tôi sao?
Đang mặc đồ thường phục, suýt chút nữa tôi không nhận ra.
Tự nhiên ăn dưa trúng ngay đầu mình.
Tôi tức đến tóe lửa trên đỉnh đầu!
Tên đàn ông thối tha này!
Gì mà "đang bắt người"? Chẳng phải là đi tòm tem sao?!
Tôi hét lên:
"Trần Cạnh Nghiêu!!!"
Anh ta quay đầu lại, trông thấy tôi, vẻ mặt ngay lập tức hoảng loạn.
Anh ta nắm tay cô gái kia, định chạy!
Tôi tức điên, lập tức tháo giày, ném thẳng vào đầu anh ta:
"Đứng lại cho tôi!"
"Đồ đàn ông cặn bã! Anh dám cắm sừng tôi?! Xem tôi có xé xác anh ra không!"
Một tiếng hét chấn động trời đất, càng thu hút nhiều người tụ tập hóng hớt.
Anh ta ôm đầu, định mở miệng giải thích.
Tôi lao vào, vung ngay một chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vào mặt anh ta:
"Ly hôn ngay!!!"
Anh ta cố gắng tránh:
"Ôn Tiểu Dạng, nghe anh giải thích đã..."
"Giải thích cái đầu anh! Để tôi cào nát cái mặt tra nam của anh!"
Tôi điên cuồng đánh anh ta, đồng thời quay sang bảo cô gái kia:
"Chị em! Đánh cùng tôi!"
Thằng livestream bên cạnh hò hét hứng khởi:
"Ối giời ơi, nguyên phối đến rồi! Xé mặt thằng đàn ông đểu kìa! Giờ tiểu tam và nguyên phối hợp tác đánh hội đồng luôn! Quá đã!"
Cảnh tượng hỗn loạn như bầy gà.
Bỗng nhiên, có tiếng quát:
"Đứng yên! Cảnh sát đây!"
Chỉ thấy mấy người đàn ông lực lưỡng xông tới, tóm gọn thằng livestream, bẻ tay, còng số 8 đeo vào.
"Cười cái gì mà cười? Bẫy mày đấy, đồ tội phạm!"
Một ông cảnh sát già vỗ vai Trần Cạnh Nghiêu, giơ ngón cái khen:
"Chiêu này đỉnh thật! Nhưng mà đội trưởng Trần, cậu diễn xuất mà không nói trước hả? Với lại, dàn diễn viên quần chúng này, ở đâu ra vậy?"
Rồi ông ấy nhìn thấy trên mặt Trần Cạnh Nghiêu toàn vết cào, cảm thán:
"Diễn xuất của cô gái này cũng đỉnh thật. Nhưng mà ra tay cũng ác ghê… Cậu tính về nhà giải thích sao đây?"
Trần Cạnh Nghiêu ôm gương mặt đầy vết thương, lúng túng trả lời:
"Báo cáo sếp… Cô ấy… là vợ tôi..."
Ba giây im lặng.
Sếp anh ta chớp chớp mắt, vỗ vai anh ta:
"Vậy cậu đúng là… có phúc thật…"
Tôi đơ cả người.
Trần Cạnh Nghiêu thở dài, cúi đầu giải thích:
"Vừa rồi là diễn kịch để bắt tội phạm."
Tôi đứng đần mặt:
"Hả?"
Mẹ ơi.
Sao tôi có thể làm to chuyện thế này?!
"Anh… anh có đau không? Chảy cả máu rồi kìa..."
Trời đất ơi.
Gương mặt đẹp trai thế này, bị tôi cào cho nát bét.
Tôi sao có thể ra tay mạnh như vậy chứ…
Trên đường về đồn, ngồi xe cảnh sát.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mặt của Trần Cạnh Nghiêu, ai nấy cố gắng nhịn cười.
"Chị dâu, tụi em được huấn luyện chuyên nghiệp lắm, bình thường không cười đâu, trừ khi không nhịn nổi…"
"Đội trưởng, vợ anh đánh cảnh sát có tính là tấn công người thi hành công vụ không?"
"Chắc là bạo lực gia đình đó."
"Hay anh tự báo cảnh sát đi? Vụ này bên hình sự không quản lý, nhưng có khi giúp anh em bên phòng chống bạo lực gia đình kiếm thêm chỉ tiêu đó."