Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
15
Tôi bật cười: “Tôi mới là người đánh ông đó. Ồng không muốn tôi sống yên ổn thì tôi cũng sẽ không để ông sống yên ổn đâu. Dù sao tôi đi chân trần, chẳng sợ kẻ đi giày như ônông.”
Ba tôi còn định lấy bà ngoại ra để uy hiếp tôi, nhưng tôi chặn họng ông ta lại: “Tôi đã sắp xếp cho bà ngoại ở một căn nhà gần đồn công an rồi. Nếu ông không sợ bị bắt thì cứ đi đi. Cùng lắm bà ngoại chết, tôi chết theo bà ấy. Nhưng ông cũng đừng mừng vội, cho dù tôi có chết thì cũng phải kéo ông chết theo.”
Vì nóng lòng muốn đi gặp Cao An, tôi hoàn toàn phát điên, nói năng linh tinh. Ba tôi tuy độc ác, nhưng thấy tôi như hóa dại thì cũng có chút sợ, dù sao ông ta cũng không chắc tôi phát điên rồi có giết ông ta không.
“Cút đi, cứ coi như tao không có đứa con như mày.”
Tôi cười lạnh: “Ước gì!”
Không nói thêm lời nào, tôi quay người bỏ đi.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi rượu nồng nặc ập vào mũi, căn phòng bừa bộn không thể bước chân vào nổi.
Cao An đang nằm ngủ say trước cửa sổ sát đất, ôm bộ đồ ngủ tôi từng mặc.
Bộ đồ này hồi đó Cao An không cho tôi mang đi, vì anh ấy nói là do anh ấy mua.
Lúc đó tôi còn mắng anh keo kiệt, không ngờ là để giữ lại làm kỷ niệm.
Tôi bước đến, nhẹ vỗ lưng anh: “Cao An, Cao An.”
Gọi mấy tiếng, anh mới mở mắt ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mắt anh sáng rực lên: “Cuối cùng anh cũng đến thăm em trong mơ rồi. Em nhớ anh lắm, anh ơi.”
Tiếng “anh ơi” ấy khiến tôi bỗng ngẩn người.
Như trở về thời thơ ấu, Cao An lúc nào cũng thích chạy theo sau tôi, gọi “anh ơi, anh ơi”.
Tôi ôm chặt lấy anh vào lòng: “Em sẽ không rời xa anh nữa.”
anh cười, nhưng nước mắt lại lăn dài: “Thật không?”
Tôi gật đầu: “Thật.”
“Thật tốt quá… nhưng tiếc là chỉ là mơ thôi.”
Giọng nói của anh tràn đầy tiếc nuối và buồn bã.
Tôi kéo tay anh đặt lên mặt mình: “Cảm giác thế nào?”
“Nóng.”
Tôi há miệng cắn nhẹ đầu ngón tay anh: “Cảm giác thế nào?”
Tôi cắn rất mạnh, anh đau đến hít một hơi lạnh: “Đau.”
Tôi lại hôn lên tay anh: “Giờ thì sao?”
anh có chút kích động: “Thật đến mức khiến anh hoang mang.”
“Tại sao hoang mang?”
“Sợ em biến mất trong chớp mắt.”
Tôi hôn trán anh, hôn chân mày, hôn mắt, hôn lên chóp mũi.
Nụ hôn cuối rơi lên môi anh.
“Cao An, đây không phải là mơ. Em thật sự đến tìm anh rồi.”
Lúc này Cao An mới dám tin rằng tất cả là thật.
anh đè tôi xuống sàn, hôn tới tấp.
Giống như trút hết nỗi lòng, cắn mút tôi, miệng không ngừng gọi tên tôi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng kiệt sức.
anh ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn: “Em ơi, em không được rời xa anh nữa.”
Tôi cũng ôm lại thật chặt: “Ừ, sẽ không rời xa nữa.”
Nhưng đột nhiên tôi phát hiện có gì đó không ổn — mắt Cao An đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, thân nhiệt cao bất thường.
Tôi lo lắng: “Cao An, anh bị sốt rồi.”
Vừa nói tôi vừa định đứng dậy đưa anh đi bệnh viện, ai ngờ lại bị anh đè xuống lần nữa.
anh ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Em đừng lo, anh chỉ đang vào kỳ mẫn cảm thôi.”
Tôi đơ người.
Kỳ mẫn cảm?
Chết tiệt, cái này còn đáng sợ hơn cả sốt!
Tôi muốn chạy, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Một đêm triền miên, suốt đêm không ngủ.
16
Sau khi làm lành, Cao An bỗng trở nên vô cùng dính người.
Hơn nữa, anh cứ hay hỏi những câu khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Bao giờ mình tái hôn vậy?”
“Khi nào thì em cho anh một danh phận?”
“Em yêu, em yêu anh nhiều hơn, hay yêu mấy anh cơ bụng trong điện thoại em nhiều hơn?”
Đừng tưởng tôi không biết, những người có cơ bụng trong các tài khoản tôi theo dõi đều là Cao An cả đấy.
Nếu không phải hôm đó người anh em của anh quá phấn khích mà buột miệng lỡ lời, tôi còn chưa phát hiện ra mấy chàng cơ bụng kia đều là anh.
Bảo sao tôi cứ thấy họ giống nhau đến kỳ lạ, chỉ là địa điểm chụp và quần áo khác nhau thôi.
Anh em anh sợ bị Cao An xé xác, đã cầu xin tôi đừng nói chuyện này ra ngoài.
Tôi đồng ý rồi.
Tôi giả vờ trầm ngâm suy nghĩ: “Có lẽ vẫn là trong điện thoại…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Cao An đã bế bổng tôi ném thẳng lên giường, cúi người đè xuống.
Nhìn ánh mắt tủi thân của anh, trong lòng tôi vang lên hồi chuông báo động.
Xong rồi, hình như giỡn hơi quá đà rồi…
Khi trời bắt đầu rạng sáng, cơn mưa vẫn chưa dứt.
Cổ họng tôi khô khốc, không thể thốt nổi thành lời, chỉ có thể đẩy đẩy anh để bày tỏ sự phản đối và bất mãn.
Cao An theo thói quen lại tỏ ra yếu thế: “Em yêu, anh khó chịu lắm…”
Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình hoàn toàn gục rồi.
Nhưng thật sự tôi rất muốn đeo rọ mõm cho anh, sao mà giống chó con quá vậy, cái gì cũng phải cắn một miếng mới chịu.
Thế mà chẳng hiểu sao suy nghĩ này lại bị Cao An biết được, kết quả là anh bắt nạt tôi càng dữ hơn.
Tôi nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin tha thứ.
Vậy mà anh vẫn không chịu buông tha: “Em yêu, sao em nhẫn tâm quá vậy…”
A a a a a a a, phát điên mất thôi!
Trước kia tôi quen chịu đựng cam chịu.
Nhưng từ khi ở bên Cao An, anh luôn dạy tôi phải mạnh mẽ hơn, muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần không vi phạm pháp luật hay đạo đức là anh sẽ luôn ủng hộ.
Anh còn nói: “Trời có sập thì đã có chồng em gánh hộ.”
Vì sự bao dung và che chở của anh, cuối cùng tôi cũng học được cách phản kháng.
Khi cùng Cao An tham gia một buổi tiệc tối, nhân lúc anh đang tiếp khách, Dư Kiều Kiều dẫn theo mấy chị em của mình đến châm chọc tôi đủ kiểu, còn nói chẳng bao lâu nữa Cao An sẽ đá tôi.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Dư Kiều Kiều càng được đà lấn tới, nói ra toàn những lời khó nghe, lời lẽ đầy ác ý, còn đá đểu tôi và toàn bộ Beta.
Chờ nói đủ rồi, cô ta mới dẫn theo đám người rời đi đầy kiêu ngạo.
Tôi bước đến chỗ Cao An, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em phá hỏng buổi tiệc hôm nay, anh có thiệt hại gì không?”
“Chỉ cần em không bị thương, thì anh chẳng có tổn thất gì cả.”
Tôi gật đầu, bước lên sân khấu, cầm micro.
“Cho mọi người nghe chút chuyện thú vị nhé.”
Nói rồi, tôi bật đoạn ghi âm mới thu, vặn âm lượng lớn nhất.
Từ micro vang lên tiếng Dư Kiều Kiều và nhóm bạn chanh chua mỉa mai, sỉ nhục tôi, cùng những lời lẽ miệt thị Beta.
Dù thế giới này tôn sùng Alpha là mạnh nhất, nhưng vẫn có rất nhiều Beta vươn lên đỉnh cao.
Trong sảnh tiệc này, không ít người đứng đầu các gia tộc lớn đều là Beta.
Những lời của Dư Kiều Kiều chẳng khác nào tát thẳng vào mặt toàn bộ Beta.
Sắc mặt ba tôi tái mét, định bảo tôi tắt điện thoại đi.
Nhưng tôi là một Beta, áp lực của ông ấy chẳng có tác dụng với tôi, nên ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp.