Chương 4
7
Tôi thu dọn lại tâm trạng, trở lại phòng thí nghiệm đi làm.
Vừa bước vào, liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Hứa Triệt ngồi ở chỗ của mình, gương mặt lạnh lùng, áo blouse trắng càng làm gương mặt tuấn tú thêm phần nghiêm nghị.
Dù trong lòng tôi đã âm thầm cảnh cáo bản thân: người đàn ông này với mình đã không còn khả năng gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà dán lên người anh.
Vừa nhìn, tôi đã phát hiện ra vấn đề.
Không hiểu sao hôm nay Hứa Triệt vô cùng đáng sợ.
Cả phòng thí nghiệm như chìm trong áp suất thấp, đặc biệt là Lục Vũ, gần như hứng chịu hết thảy cơn giận dữ.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở: làm sai biểu đồ số liệu bị mắng, thao tác thí nghiệm không hoàn hảo bị mắng, đi đường vô tình chạm vào dụng cụ cũng bị mắng.
Đứa nhỏ tội nghiệp bị mắng đến mức đầu óc choáng váng, không dám thở mạnh một cái.
Vừa vô tình thấy tôi bước vào, đôi mắt cậu ấy sáng rực, lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng mà lao về phía tôi.
“Chị Kiều Hề, cứu em với!”
Người còn chưa kịp chạy tới, đã bị Hứa Triệt túm cổ áo lôi ngược về.
“Hôm nay, chẳng ai cứu được em đâu.”
“Phải hiểu rõ thân phận của mình, trong phòng thí nghiệm, cấm đứng núi này trông núi nọ!”
Lục Vũ kêu oan: “Sư huynh, anh nói cái gì vậy? Em từ trong trứng đã FA mà!”
Hứa Triệt lạnh lùng cười: “Còn giả vờ sao? Đi, ra ngoài nói chuyện với tôi!”
Giọng điệu như Diêm La dưới địa ngục, khiến những ai nghe thấy đều run lẩy bẩy.
Tôi nhỏ giọng hỏi tình địch cũ: “Học trưởng hôm nay bị sao thế?”
Lâm Đồng xoa cánh tay nổi đầy da gà, rụt cổ nói: “Không biết, chắc uống nhầm thuốc rồi?”
“Hôm qua không thấy bóng dáng đâu, hôm nay vừa tới liền xả hết giận lên Lục Vũ. Biết anh ấy bao năm nay, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy nổi nóng vô cớ.”
“Hôm nay nam thần khó gần, không thích hợp để cưa cẩm, nhường cho cậu đó!”
Tôi vội vàng xua tay: “Xin miễn đi, không cần, anh ấy kết hôn rồi, tôi không nghĩ nhiều nữa.”
Lâm Đồng ngạc nhiên nhìn tôi: “Cậu không biết à?”
“Tôi không biết cái gì?”
Lâm Đồng bổ sung: “Anh ấy sắp ly hôn rồi, lần này về nước chính là để làm thủ tục ly hôn với vợ.”
Tôi: !!!
Vợ anh ta bị ngu à?
Người đàn ông cực phẩm thế này cũng có thể để vuột mất sao?
Đúng là chưa từng thấy giang hồ hiểm ác, chẳng biết trong tay mình đang nắm báu vật hiếm có thế nào.
Hy vọng sau khi ly hôn, cô ta sẽ không hối hận đến ngất đi.
Nhưng mà… tại sao tình địch cũ này lại nắm tin tức nhanh chóng và chuẩn xác thế chứ?
Một ván này, tôi thua rồi!
Ngọn lửa tình từng tắt lịm lập tức bùng cháy trở lại, cháy rừng rực.
Tôi ly hôn, anh ấy cũng ly hôn.
Tôi tái hôn, anh ấy cũng tái hôn.
Đây chẳng phải là trời sinh một đôi sao?
8
Vì nghỉ làm một hôm, tôi bận tối mắt tối mũi đến tận nửa đêm mới xử lý xong đống việc tồn đọng.
Bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, từ xa đã thấy xe của Hứa Triệt đỗ bên đường.
Anh dựa vào cửa xe, kẹp điếu thuốc nơi môi, làn khói lúc sáng lúc mờ giữa màn đêm.
“ Nói đi, bao nhiêu tiền thì cậu mới chịu ly hôn?”
Giọng trầm lạnh của anh như sấm nổ giữa trời quang, dọa Lục Vũ giật nảy, nhảy dựng lên ba thước.
Ly hôn?
Ly cái gì mà ly?
Cậu ấy thậm chí còn chưa kết hôn!
Cậu ấy thậm chí còn chưa có bạn gái!
Chuyện quái gì thế này? Người ta đều nói Hứa học trưởng là học thần, sao đến chỗ cậu lại biến thành kiểu người chẳng nói lý lẽ như thế?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Lục Vũ siết chặt áo khoác, cảnh giác: “Học trưởng, anh làm vậy có xứng với vợ anh không?”
Vợ anh biết anh chưa ly hôn mà đã đi trêu ghẹo đàn ông chưa?
Cho anh ra nước ngoài để học hành, kết quả anh học được cái trò này về à?
Hứa Triệt day trán, thoáng lộ vẻ mệt mỏi.
“Chuyện đó cậu đừng lo, cậu cứ ra giá đi.”
“Không đời nào!” Lục Vũ dứt khoát từ chối, “Quân tử có thể chếc chứ không thể nhục! Dù là bao nhiêu tiền cũng không thể mua chuộc được nhân cách của tôi!”
Hứa Triệt khẽ cười lạnh.
“Người ta nói dưa gượng thì không ngọt, nhưng tôi cứ muốn thử bẻ xem sao.”
Lục Vũ sợ đến mức ôm đầu chạy trối chếc: “Học trưởng, cho dù anh là học trưởng của tôi, nếu anh dám xà/m s/ỡ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đó!!”
“FA từ trong trứng không phải là tội, cần gì phải nhét đàn ông vào đời tôi chứ!”
Hứa Triệt cau mày: “FA từ trong trứng? Chẳng phải cậu đã kết hôn rồi sao?”
Lục Vũ gào ấm ức: “Kết hôn rõ ràng là anh đó!!”
Nhẫn cưới còn đang đeo trên ngón tay kia kìa, vậy mà sau lưng vợ lại đi trêu ghẹo đàn ông.
Phì! Đúng là tra nam!
Hứa Triệt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình, ngẩn người.
Đoạn đối thoại tối qua lại vang vọng bên tai.
“Chó con nhỏ của em đã về rồi, khi nào anh rảnh, mình ly hôn đi.”
“Anh biết không, anh ấy kết hôn rồi! Tôi thích anh ấy lâu như vậy, chờ anh ấy lâu như vậy, kết quả anh ấy lại lặng lẽ đi lấy vợ!”
“Tôi còn tưởng cuối cùng mình có cơ hội tỏ tình, ai ngờ giữa tôi và anh ấy chẳng còn khả năng nào nữa…”
Đúng vậy.
Nếu Kiều Hề thực sự thích là Lục Vũ, thì bọn họ ngày ngày kề cận, sao hôm qua cô lại nói “chó con nhỏ kết hôn rồi”?
Vậy thì… cái “chó con nhỏ” kia thực ra là…
Đúng lúc ấy, Lục Vũ tinh mắt nhìn thấy tôi.
Trong nháy mắt, cậu ta lao tới, kéo tôi về phía trước.
“Chị Kiều Hề, chị làm chứng đi, em có phải là trai thẳng đơn thuần, trong sạch và độc thân không?”
Tấm lá chắn của tôi tan vỡ, tôi chỉ còn cách gượng gạo gật đầu: “Đúng vậy…”
Lục Vũ hất cao ba lô, kiêu hãnh hất cằm: “Thấy chưa, từ nay đừng hòng quấy rầy tôi nữa!”
Vứt lại một câu đanh thép, cậu ta rảo bước đi vội vàng.
Nhưng ánh mắt Hứa Triệt thì vẫn khóa chặt lấy tôi.
Trong đôi mắt ấy, là sự bình lặng trước cơn bão, cùng dòng chảy ngầm tối tăm sục sôi từ tận sâu thẳm.