Chương 3
5
Chuyện ly hôn đã chắc như đinh đóng cột, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Mà người vừa thấy thoải mái thì rất dễ uống nhiều.
Rượu bia vừa ngấm thì lại càng dễhành động theo cảm tính .
Uống liền hai chai bia, sắc tâm của tôi lập tức chiếm lĩnh “cao địa”, nheo mắt nhìn quanh tìm bóng dáng Hứa Triệt.
Bạn thân kéo tôi lại: “Thu cái vẻ mặt mất nết kia đi! Nhớ cho kỹ, cậu vẫn còn có chồng đấy!”
Tôi dí thẳng màn hình điện thoại vào mặt cô nàng, cười như ngốc: “Ngày mai là hết rồi.”
“Tiểu Tuyết, cậu nói đúng, Hứa Triệt là tài nguyên khan hiếm, tớ phải cưa đổ anh ấy ngay bây giờ!”
Bạn thân Phó Tuyết không lên tiếng, vẻ mặt thì do dự.
Tôi trợn mắt: “Sao thế, lúc nãy chính cậu cổ vũ, giờ tớ m/á/u lên rồi thì cậu lại xìu à?”
Phó Tuyết ấp úng: “Không chắc lắm… nhưng vừa rồi hình như tớ thấy trên tay Hứa Triệt có đeo…”
Hừ, trên tay thì có thể đeo cái gì chứ?
Hôm nay cho dù anh có đeo cả vòng bạc của công an đi nữa, tôi cũng phải cắn một cái rồi tính tiếp!
Tôi lảo đảo rời khỏi phòng bao nhỏ.
Nheo mắt lạng lách trên hành lang.
Rẽ qua một khúc, liền thấy một sư tỷ trong phòng thí nghiệm đang chặn đường Hứa Triệt.
Người đó tôi quen, cùng khóa với anh, tên là Lâm Đồng.
Cô ta giống tôi, đều ôm mưu đồ chẳng trong sáng với Hứa Triệt.
Năm đó anh đột ngột đi du học, tôi khóc đến nát ruột trong phòng thí nghiệm, còn cô ta thì phát rồ ngoài cửa phòng thí nghiệm.
Chúng tôi vốn là tình địch lâu năm.
Giờ phút này, cô ta mặc váy bó sát, thân thể gần như dán hẳn lên người anh!
Nhìn thôi đã khiến tôi bốc hỏa.
May mà tôi kịp đi ra!
Nếu không, nam thần trong lòng tôi chẳng phải sẽ bị con tiện nhân kia hớt mất rồi sao?
Người ta thường nói, kẻ dũng cảm sẽ thắng nơi đường hẹp.
Một bà hai đời như tôi, lẽ nào lại thua cô ta?
Không thể nào!
Lòng tôi dâng tràn dũng khí, bám vào tường mà hùng hổ tiến lên, khí thế ngút trời, thẳng hướng về phía Hứa Triệt.
Phó Tuyết vội lao ra chặn tôi lại: “Tiểu Hề, cậu bình tĩnh chút, để tớ nhìn kỹ lại xem lúc nãy có nhìn nhầm không đã!”
Nhưng tôi làm sao còn bình tĩnh nổi nữa?
Tình địch cũ cũng đã ra tay, lẽ nào tôi lại chỉ biết đứng sau nhặt đồ thừa?
Tình yêu cái thứ này, chỉ cần do dự thôi là sẽ thua ngay!
Tôi cắm đầu lao tới, húc thẳng vào người Lâm Đồng.
Không còn tâm trí bày trò quanh co, tôi túm chặt cà vạt của Hứa Triệt kéo mạnh xuống.
“Học trưởng, anh rảnh không?”
Hứa Triệt không đẩy tôi ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng gợn sóng cảm xúc khác lạ.
Càng nhìn càng khiến tôi mê mẩn đến choáng váng, đầu óc chẳng xoay nổi.
“Nếu anh rảnh, em có chút chuyện muốn nói.”
Hứa Triệt cất giọng lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Tôi nhón chân, nghiêng người sát lại gần.
Hứa Triệt hơi nghiêng mặt, khiến môi tôi chỉ lướt qua gò má anh.
Không hôn trúng ư?
Tôi giận bốc khói.
Tôi, một người đàn bà hai đời, còn chủ động thế này, anh – một kẻ trai tân đầu óc cứng nhắc – lại dám né tránh?
Tôi nắm chặt cà vạt, không hề buông, sự bướng bỉnh viết rõ trên mặt: hôm nay mà không hôn được thì tôi thề không bỏ cuộc!
Hứa Triệt không nhìn tôi, nhưng lời anh nói ra lạnh buốt:
“Kiều Hề, em có biết mình đang làm gì không?”
Tôi nấc một cái vì men rư/ợ/u, đầu óc lâng lâng: “Đang… hôn anh chứ gì…”
Anh xoay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như biển: “Nếu hôn tôi rồi, thì còn chó con nhỏ của em thì sao?”
“Chó con nhỏ? Cái gì cơ?”
Tôi làm gì có chó con nào?
Giọng Hứa Triệt trầm thấp, quen thuộc: “Người em thích, Lục Vũ.”
Tôi bật cười hì hì: “Kệ cậu ta đi, bây giờ em chỉ thích anh thôi!”
Nói xong, tôi dồn lực, mạnh mẽ áp môi mình lên môi anh.
Cuối cùng cũng hôn được rồi.
Chỉ tiếc, nụ hôn chưa kéo dài bao lâu.
Gần như chạm vào liền bị tách ra.
Tôi bị Phó Tuyết thô bạo kéo khỏi người anh.
Tôi bực bội: “Làm gì vậy, đừng cản em tán trai đẹp chứ!”
Phó Tuyết suýt thì khóc: “Trong đầu cậu ngoài tán trai ra còn có gì khác không? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ đi, Hứa Triệt kết hôn rồi!!”
Cô nàng cưỡng ép xoay mặt tôi lại, ép tôi nhìn thẳng vào ngón áp út của Hứa Triệt.
Trên đó, một chiếc nhẫn cưới bạc trơn, đang lặng lẽ nằm yên — tượng trưng cho hôn nhân của anh.
6
Ngày hôm sau, tôi bị chuỗi tin nhắn của chồng trước đánh thức.
Mở mắt ra, đã là năm giờ chiều.
Trên màn hình, tin nhắn từ Z lặng lẽ xếp thành hàng dài.
Z: “Anh đang đợi em trước cổng cục dân chính.”
Z: “Người đâu rồi?”
Z: “Em hối hận rồi sao? Anh chấp nhận.”
……
Tin mới nhất là mười phút trước.
Z: “Em vẫn ổn chứ?”
Tôi kéo chăn trùm kín đầu. Tôi không ổn chút nào.
Dù đã tỉnh, nhưng cả người tôi như đã c/h/ế/t lặng.
Một lát sau, điện thoại rung lên, Z gọi tới.
Sau hồi im lặng rất lâu, giọng trầm khàn quen thuộc vang lên: “… Em không sao chứ?”
Nỗi hụt hẫng bị đè nén cả ngày bỗng tìm được chỗ vỡ òa.
Không biết vì sao, người chồng chưa từng gặp mặt này lại dễ dàng khiến tôi sụp phòng tuyến.
Tôi òa khóc nức nở, vừa lấy chăn chùi nước mắt vừa oán trách con chó con nhỏ.
“Anh có biết không, anh ấy kết hôn rồi! Tôi thích anh ấy lâu như vậy, chờ đợi anh ấy lâu như vậy, kết quả là anh ấy lại lặng lẽ đi lấy vợ!”
“Tôi còn tưởng cuối cùng mình có cơ hội tỏ tình, ai ngờ giữa tôi và anh ấy chẳng còn khả năng nào nữa…”
Bên kia trầm ngâm một lúc: “Thật sự thích anh ta đến thế sao?”
Tôi nghĩ ngợi rồi đáp: “Yêu đến tận xương tủy rồi.”
Thích suốt năm năm, chờ đợi ba năm, Hứa Triệt đã trở thành tất cả những gì tôi hướng về trong tình yêu.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài.
“Vợ anh ta là ai, anh đi quyến rũ cô ta về cho em!”
Tôi trố mắt, ch/ế/t lặng.
Không thể nào? Đại ca à, cảm giác sai trái của anh sao còn nặng hơn cả tôi vậy?
Z có chút bất đắc dĩ: “Thì còn có thể làm gì? Vợ anh muốn gì, anh chỉ có thể nghĩ cách giúp em có được thôi.”
Tôi biết anh chỉ đang an ủi mình, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
“Ê!”
Z đáp: “Anh đây.”
“Nếu không phải tôi gặp anh ấy trước, có lẽ tôi đã yêu anh rồi.”
Z im lặng một thoáng, rồi khẽ nói:
“Vậy thì… kiếp sau, anh sẽ cố gắng xuất hiện trong thế giới của em sớm hơn.”