Chương 2
3
Nếu căn nhà này không bán, thì số tiền ít ỏi trong tay chồng sẽ cùng với tôi mua nhà mới. Nói thẳng ra, tức là muốn tôi bỏ hết hơn 200 vạn vào đó.
Chồng cau có:
“Đây là tài sản trước hôn nhân của anh, tại sao anh phải bán?”
Mẹ chồng lại giơ chân định đá anh ta, nhưng lần nữa lại đá trúng tôi.
Bà vội cười xoa dịu:
“Ý của An Khánh là căn nhà này còn có khả năng tăng giá, bây giờ bán không lời đâu.”
Hai mẹ con nhà này, đúng là sắp đặt rõ ràng.
Tài sản trước hôn nhân của anh thì vẫn là của anh.
Còn tài sản trước hôn nhân của tôi, thì lại muốn nghĩ cách biến thành của mình.
Chẳng lẽ tôi đi lấy chồng một lần, lại biến thành đi gọi vốn cho người ta.
Sao cứ nghĩ rằng tất cả lợi ích đều phải thuộc về các người mới đúng chứ.
Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa thấy thời điểm Long An Khánh tính toán với tôi, chắc chắn không còn sớm nữa.
Nhớ lại mỗi lần anh cà thẻ cho tôi tiêu, hàng chân mày thoáng nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Tôi vẫn tưởng đó là vì tình yêu dành cho tôi, nên anh sẵn sàng trả giá không so đo.
Giờ nhìn lại, cái gọi là trả giá ấy, chẳng qua chỉ là một khoản đầu tư, để đổi lấy lợi ích sau này.
Cái tôi nghĩ là lấy chồng vì tình yêu, ngay ngày tân hôn đầu tiên, đã bị hai mẹ con họ đập nát bươm.
Thôi được, bàn tính của họ, xin lỗi, tôi cũng sẽ cho nó nát bươm.
Long An Khánh sắp hiểu một đạo lý: đầu tư sai người, thì mất cả vốn lẫn lời.
Tôi mỉm cười, giọng bình tĩnh lạ thường:
“Các người nói muộn rồi. Căn nhà của bà ngoại, tôi đã bán. Không chỉ bán, mà tiền bán nhà cũng tiêu hết rồi.”
Khi tôi đặt hợp đồng bảo hiểm lên bàn, chồng như bị búa tạ nện thẳng vào ngực. Đôi mắt sáng rực cả ngày của anh, giờ trở nên ngây dại.
Mẹ chồng toát mồ hôi, cuống cuồng lau, nhìn mấy dòng chữ đen trên giấy trắng, cứ như trời sụp xuống.
“Con dâu à, chuyện bán nhà lớn thế này, sao không bàn bạc với ai một tiếng?”
Bà còn đang lải nhải, thì chồng tôi cầm ly rư/ợ/u, ngửa đầu uống cạn nửa ly.
“Choang!”
Ly rư/ợ/u đặt xuống, va vào bàn rồi rơi xuống đất vỡ tan.
Mắt anh đỏ ngầu, nhìn tôi chất vấn:
“Ý em là gì? Trước khi cưới, em đã nghỉ việc, lại còn bán nhà. Anh yêu em như thế, mà em lại đề phòng anh sao?”
Tôi nheo mắt, khẽ thở dài:
“Em cũng không muốn thế. Gần đây em đọc được một bài đăng, có một gã đàn ông hỏi làm sao biến tài sản thừa kế của bạn gái thành tài sản chung sau hôn nhân.”
“Em vừa nhìn, liền nghĩ ngay: trong tay em chẳng phải có một căn nhà sao, mà chúng ta cũng sắp cưới rồi.”
“Anh nói xem, đọc được thứ như vậy, em có thể không nghĩ nhiều, không nghi ngờ rằng người đăng chính là anh sao?”
Lời này, thật ra tôi bịa ra ngay lúc đó.
Khi nói thì chẳng thấy gì, nhưng nhìn phản ứng của Long An Khánh, tim tôi chợt thắt lại.
Ánh mắt anh đang lảng tránh tôi.
Tôi không kìm được, thoáng lóe lên một suy nghĩ táo bạo: chẳng lẽ thật sự là anh đã đăng bài đó?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi lần thứ hai:
“Chồng à, bài đăng em thấy đó, ngoài anh ra thì còn có thể là ai viết?”
Long An Khánh lần này hoàn toàn rối loạn.
Ánh mắt hoảng hốt, anh đứng bật dậy:
“Anh không biết em đang nói gì. Anh chưa từng đăng gì trên mạng cả.”
Tôi lia mắt về phía điện thoại của anh, lần đầu tiên thấy trên mặt Long An Khánh là biểu cảm sụp đổ.
Anh ôm điện thoại, bỏ chạy ra ngoài.
Tôi đã dọa chồng mới cưới của mình chạy khỏi nhà.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nhất định cho rằng tôi đã sớm biết rõ mọi chuyện, chỉ đang cố ý chờ thời điểm này để thử anh, nắm được nhược điểm trong tay.
Tôi đáng lẽ nên đắc ý chứ? Trong mắt anh, anh đã thua tôi một bước.
Nhưng tôi, lại chẳng có lấy một chút vui sướng chiến thắng.
Bởi cái nhược điểm này, tôi vốn dĩ không hề muốn có.
4
Tôi trở về phòng, nằm xuống giường, tiếc nuối vì cái bài đăng vòng bạn bè chưa kịp đưa lên.
Mở trình duyệt, tôi tìm kiếm một hồi, nhanh chóng khoanh vùng được vài bài viết, chụp ảnh màn hình xong rồi mới vứt điện thoại sang một bên.
Tuy biết rõ nhà này chẳng có ý tốt gì, nhưng giờ tôi vẫn chưa thể ly hôn. Tuổi tôi cũng không còn nhỏ, đàn ông chất lượng để lựa chọn ngày càng ít đi.
Ưu điểm lớn nhất của Long An Khánh chính là tỉ mỉ, biết lo cho gia đình. Hơn nữa, tôi còn cần họ giúp đối phó với Dương Cầm Cầm.
Lòng tham và chút khôn vặt của họ, lại có thể trở thành con d/a/o s/ắ/c bén nhất trong tay tôi.
Tôi nheo mắt lại, một kế hoạch trả thù hoàn chỉnh đã dần hình thành trong đầu.
Ngoài phòng khách, truyền đến tiếng mẹ chồng lẩm bẩm đi tới đi lui, như thể hồn vía thất lạc.
Nửa đêm, chồng cũng lết về, nhưng trên giường trở mình liên tục, không ngủ nổi.
Thực ra, tôi cũng nào có ngủ được đâu.
Ngay từ lúc nghe lời bạn thân, tôi đã nhanh chóng xử lý hết toàn bộ tài sản đứng tên mình.
Tôi thừa nhận, tôi đúng là có phòng bị.
Nhưng người tôi muốn đề phòng từ đầu, vốn chẳng phải nhà chồng này.
Thôi, nghĩ gì nữa. Chỉ có thể nói, trùng hợp may mắn.
Chung quy lại, quyết định của tôi là chính xác.
Ở nhà Long An Khánh được mấy ngày.
Hai mẹ con họ suốt ngày ủ rũ.
Đặc biệt là Long An Khánh, cái dáng vẻ cao ngạo, khí chất bảnh bao thường ngày đã chẳng còn. Giờ nhìn thấy tôi, anh ta cố tình tránh ánh mắt.
Bao năm dùng tiền để dựng nên sự tự tin trước mặt tôi, giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi thật muốn buột miệng: “Đáng đời, cho anh cứ mãi giả bộ.”
Ngày xưa anh theo đuổi tôi, chỉ là một sinh viên mới ra trường, diện mạo coi như nho nhã sáng sủa, ngoại hình nổi bật.
Trong hàng loạt người theo đuổi, chính sự kiên nhẫn lặng lẽ của anh khiến trái tim tôi dần nghiêng về phía anh.
Anh biết tôi thích đàn ông chỉn chu, thế nên lúc nào cũng ăn mặc tinh tươm, khiến tôi quên mất, thực ra anh chỉ là một học bá nghèo, thi từ nông thôn ra thành phố.
Anh vừa phải trả nợ nhà, vừa phải nuôi mẹ già, gánh nặng không hề nhỏ.
Long An Khánh dùng thu nhập của mình, vừa đầu tư cho bản thân, vừa đầu tư vào tôi.
Sau đó, tôi lạc lối trong cái ảo tưởng anh dựng nên: một người đàn ông có thể làm được mọi thứ.
Khi ảo tưởng bị chọc thủng, tôi tỉnh ngộ, còn Long An Khánh thì lộ vẻ khó coi.
Tôi bảo:
“Anh bây giờ vẫn đẹp trai đấy chứ. Nhìn anh mặc cái áo khoác nhỏ, khí chất, phong thái đều có. Hay là, mình ly hôn đi.”
“Anh tìm một cô tiểu thư giàu có khác, rồi đầu tư thêm vài năm. Giấc mơ tiết kiệm được ba mươi năm phấn đấu, vẫn còn cơ hội thực hiện mà.”
Ba ngày liền, bữa tối chỉ còn lại tiếng đũa chạm bát, im lặng đến khó chịu.
Thật sự không chịu nổi nữa, hôm nay tôi chủ động phá vỡ bầu không khí quái gở ấy.
Ngay trên bàn ăn, tôi đứng ở góc độ của Long An Khánh, phân tích cho anh ta nghe.
Thật sự mà nói, một cuộc hôn nhân nửa nạc nửa mỡ thế này, ai cũng khó chịu. Tôi hoàn toàn là vì muốn tốt cho anh thôi.
Nhưng nghe xong, cả người anh run rẩy, rõ ràng bị dọa sợ.
Phì, con phượng nhỏ này sao lại có chút đáng thương thế chứ.
Cũng phải, ví dụ thất bại như tôi còn sờ sờ ra đó, giờ tôi lại khuyên anh đi đầu tư, chắc chắn anh cho rằng tôi có ý đồ gì không tốt.
Long An Khánh nay cũng đã 28, lớp lớp đàn em trẻ tuổi hơn đang bước vào xã hội. Anh mà muốn tìm mục tiêu mới, tỷ lệ thành công chỉ càng thấp hơn.
Một cuộc hôn nhân môn không đăng hộ đối, những người phụ nữ khác chắc chắn sẽ cảnh giác với anh, thậm chí thủ đoạn còn cao hơn tôi.
Thấy anh im lặng, tôi lại nói tiếp:
“Đừng quên, nhớ chuẩn bị nhiều sính lễ. Không phải cô tiểu thư nào cũng giống tôi, chẳng cần sính lễ đã gả cho anh đâu.”
Mẹ chồng do dự hỏi:
“Còn phải sính lễ nữa à? Thế… thường thì cần chuẩn bị bao nhiêu?”
Tôi cười tươi rói:
“200 ngàn, 300 ngàn, 500 ngàn, 1 triệu, thậm chí 2 triệu cũng có. Nói sao cho chắc được. Đàn ông đã từng ly hôn, muốn cưới lại, phía nhà gái càng cần sự đảm bảo, tiền bạc chắc chắn không thể thiếu.”
Môi mẹ chồng lập tức run rẩy.
Bà đảo mắt, tính toán một hồi lâu, rồi lắc đầu, nắm chặt cánh tay Long An Khánh.
Tiếng “đàn ông từng ly hôn” nghe sao mà chói tai quá.