Chương 1
Bạn thân nói rằng, bỏ tiền cho đàn ông thì xui xẻo ba đời, bảo tôi phải cẩn thận với bạn trai.
Được rồi, chị em tốt, nghe lời cậu.
Tôi dứt khoát bán luôn căn nhà cũ hơn 200 vạn mà bà ngoại để lại.
Lại còn tranh thủ trước ngày cưới một tuần, vét sạch toàn bộ tiền tiết kiệm mua cho mình một gói niên kim chia lãi.
Đừng nói đến chuyện tiêu tiền cho chồng.
Liền mấy ngày liền, tôi nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gói cầm hơi.
1
Ngày cưới, mẹ chồng cười đến mức không thấy mắt, vừa cười vừa nói với tôi:
“Nhanh đi đăng ký đi, về nhà mẹ có chuyện muốn bàn với con.”
Mẹ chồng tôi cũng khách sáo quá, sắp thành người một nhà rồi, có gì mà không nói luôn.
Bà còn dặn Long An Khánh đừng vội về, tiện thể ghé siêu thị mua cho tôi thật nhiều đồ ăn ngon, còn bà thì ở nhà chuẩn bị đại tiệc.
Thậm chí, mẹ chồng còn đặt sẵn vé xem phim trên mạng, bảo để cho vợ chồng son chúng tôi có chút lãng mạn.
Có người mẹ chồng tâm lý thế này, tôi đương nhiên rất vui vẻ phối hợp.
Toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn, tôi và Long An Khánh đều tươi cười hớn hở.
Tôi mơ về một cuộc sống tân hôn, chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ và hạnh phúc.
Rời khỏi cục dân chính, tân lang của tôi quả nhiên đưa tôi đi siêu thị, mua cho tôi cả xe đầy nào là cherry, đại anh đào, rồi sầu riêng.
Thấy chưa, đây chính là chồng mà tôi chọn. Dù trước hay sau khi cưới, chỉ cần là vì tôi, Long An Khánh tiêu tiền chẳng hề chớp mắt.
Chìm đắm trong hạnh phúc, tôi lại bỏ lỡ ánh mắt như được giải thoát của anh sau khi thanh toán xong.
Tôi chỉ nghĩ, tối nay sẽ đăng ảnh “quyển sổ đỏ” lên vòng bạn bè, tiện thể khoe mấy món chiến lợi phẩm hôm nay cho bạn thân xem.
Tôi muốn làm cô ấy ghen tỵ c/h/ế/t đi sống lại.
Phim chiếu buổi chiều, vào rạp rồi tôi mới phát hiện mẹ chồng chọn cho chúng tôi là một bộ phim tình cảm cũ: Titanic.
Đến cảnh kinh điển, chồng nắm tay tôi, hứng khởi chia sẻ:
“Anh thích nhất cảnh này. Jack và Rose, em nhảy thì anh cũng nhảy. Vợ à, chúng ta cũng phải như thế, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt sóng gió.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ: thế quái nào mà lãng mạn.
Long An Khánh, chẳng lẽ tôi chưa nói bao lần rồi, tôi không thích xem Titanic.
Tôi thấy bộ phim này chẳng khác gì một kiểu tẩy não. “Anh nhảy em cũng nhảy” nghe cứ như ép buộc người ta.
Nhưng nghĩ đây là sự sắp xếp của mẹ chồng, tôi đành nhịn xuống.
Có lẽ lời anh nói cũng không có ý gì khác, tôi tự khuyên mình đừng nghĩ nhiều.
Tối đến, ba người chúng tôi ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, mẹ chồng đã chuẩn bị sẵn mâm cơm đầy đủ.
Chúng tôi cùng nâng ly, ai cũng uống vài ngụm rư/ợ/u.
Không khí đang vui, chồng tôi mở miệng:
“Vợ à, em dọn về sống cùng rồi thì cùng san sẻ tiền trả góp nhà hàng tháng đi nhé. Còn chi phí sinh hoạt nữa. Với mức lương của em, dư sức.”
“Sau này, em muốn ăn gì thì cứ mua, không cần bàn với anh. Mẹ cũng sẽ không nói gì đâu.”
Mẹ chồng vừa gắp thêm đồ ăn cho tôi vừa cười tươi:
“Đúng đúng, như vậy thì tiền lương hàng tháng của An Khánh sẽ để dành được. Các con yên tâm, tiền mẹ giữ giúp, vài năm thôi, cuộc sống sẽ ngày càng khá hơn.”
Tôi chớp chớp mắt:
“Vậy nếu tôi muốn mua tôm hùm, bào ngư, sầu riêng, cherry thì sao?”
Mẹ chồng ra vẻ rất thấu tình đạt lý:
“Tiền trong tay con mà, muốn ăn gì thì cứ mua. Mẹ già này cũng được hưởng ké khẩu phúc, còn phải cảm ơn con dâu nữa ấy chứ.”
Rõ rồi, hóa ra tôi chính là cái máy rút tiền kiêm bảo mẫu, chính thức lên sàn từ đây.
Tôi đặt đũa xuống, món cá kho vốn rất ngon, đột nhiên lại thấy ngấy.
Mới nói, có bạn thân tốt thật sự quan trọng.
Những gì tôi không nhìn ra ở Long An Khánh, Phó Chân Chân chỉ thoáng qua đã nhìn thấu.
Khi nghe tôi nhận lời cầu hôn, cô ấy khẳng định chắc nịch rằng Long An Khánh nhắm vào tiền của tôi.
Giờ nghĩ lại, quả thực anh cầu hôn đúng một tuần sau khi biết bà ngoại để lại cho tôi căn nhà trị giá hơn 200 vạn.
Hôm nay là bảo tôi nộp lương, bước tiếp theo, chẳng phải sẽ nhắc đến căn nhà ấy sao?
2
Tôi im lặng thật lâu, chồng cau mày nhìn tôi:
“Vợ à, anh cứ tưởng em hiểu được nỗi vất vả của anh, sẵn sàng cùng anh gánh vác. Chiều nay xem phim, em còn nhớ chứ? Anh nhảy, em cũng nhảy.”
À, thì ra anh cứ thích nhắc đến bộ phim đó, hóa ra là sớm muốn tôi bị tẩy não.
Đáng tiếc, phụ nữ độc lập thì không dễ bị dắt mũi như thế.
Tôi khoanh tay trước ngực, mặt đầy khó chịu:
“Long An Khánh, giá mà anh nói sớm với tôi, nhà anh nghèo đến mức thêm một đôi đũa cũng chịu không nổi, thì tôi đã chẳng dại gì gả sang đây để thêm gánh nặng cho anh.”
“Bây giờ thì hay rồi. Tôi đã nói với tất cả bạn bè rằng sau khi cưới sẽ yên tâm làm một bà nội trợ toàn thời gian.
Giờ, tôi đã nghỉ việc rồi, vậy mà anh lại bảo nhà anh nuôi không nổi một nàng dâu. Đây chẳng phải trò cười sao?”
Ban đầu, nghe tôi châm chọc nhà nghèo, Long An Khánh đã lộ vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đến khi nghe tôi nghỉ việc, cả anh và mẹ chồng đều biến sắc, hai người sững sờ không nói nổi lời nào.
Bấy lâu nay họ nghĩ đến lương của tôi nhiều thế nào, giờ tôi lại nói không còn nữa.
Mẹ chồng vội vàng hỏi:
“Con nghỉ việc rồi? Sao không nói một tiếng? Sau này trong nhà thêm khoản chi tiêu, con trai mẹ chẳng phải càng cực khổ hơn sao?”
“Bốp” một tiếng.
Chồng tôi mặt đen lại, buông đũa xuống, ánh mắt giông bão:
“Miểu Miểu, ngày mai em đi tìm việc mới ngay cho anh.”
Mặt tôi cũng sầm xuống:
“Tôi không đi.”
Không khí lập tức trở nên gượng gạo. Đây là lần đầu tiên sau khi tôi nổi giận, Long An Khánh không chạy tới dỗ dành.
Anh trước kia không phải như vậy.
Phải rồi, trước kia, tôi vẫn chưa gả cho anh.
Bây giờ đã cưới rồi, cá đã cắn câu, chẳng cần phải dỗ nữa.
Lúc này, mẹ chồng đá con trai một cái dưới gầm bàn, tưởng tôi không biết, nhưng cú đá thứ hai lại trúng vào tôi.
Bà liền dịu mặt, mỉm cười hòa nhã:
“Thật ra, làm bà nội trợ cũng tốt. Tranh thủ còn trẻ, hai đứa chuẩn bị có con sớm, mẹ cũng sớm bế cháu.”
Chồng tôi quay sang nhìn bà, vẻ mặt khó hiểu: Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói giúp ai vậy?
Tôi cũng thấy lạ, thái độ của mẹ chồng hôm nay thật khác thường.
Chẳng lẽ là tôi đã nghĩ xấu cho bà sao?
Mẹ chồng xua tay, phớt lờ ánh mắt con trai, tiếp tục cười hiền với tôi:
“Có điều, nếu sắp thêm người, căn nhà này chắc chắn không đủ ở.”
Đến đây thì tôi hiểu ra. Vừa thấy lương không còn, mẹ chồng đã lập tức nhắc đến chuyện nhà cửa.
Nghĩ tới căn nhà bà ngoại để lại trị giá hơn 200 vạn, quả thực cũng đáng để người ta cố nhịn.
Trong lòng tôi chửi thầm, nhưng ngoài mặt chẳng nói gì.
Chồng tôi liếc nhìn mẹ, cả hai cùng nghiêm lại.
Anh không vòng vo nữa, nhìn tôi nói thẳng:
“Chuyện nhà cửa đâu phải chỉ của mình anh. Em gả sang rồi, để mẹ phải ngủ sofa, em thấy có xứng đáng không? Con dâu để mẹ chồng không có chỗ ngủ, em có ngại không?”
Nghe như thể trước khi tôi dọn sang, mẹ anh có phòng riêng vậy. Sao thế, chẳng lẽ trước đó anh ngủ chung với mẹ à?
Tự nhiên tôi thành người thừa sao?
Tôi đáp:
“Hay là, tôi dọn đi?”
Chồng nghẹn lời, khó chịu nói:
“Căn nhà cũ bà ngoại để lại cho em ấy, bán đi thôi. Dù sao cũng chẳng ở được nữa, giữ lại cũng lãng phí.”
Tôi giả vờ ngây ngô:
“Rồi sau đó thì sao?”
Chồng nói:
“Anh cũng có ít tiền để dành, đến lúc đó chúng ta mua một căn to, trả luôn một lần. Sau này chỉ cần trả góp một căn là đủ. Như vậy em làm toàn thời gian ở nhà, chẳng ai có ý kiến cả.”
Tôi nhìn quanh căn nhà đang ngồi:
“Căn này không bán sao?”