Đêm khuya đen kịt, thị nữ canh đêm dựa vào cửa ngủ gật.
Chẳng ai để ý đến ta.
Chỉ có một con chó nhỏ lông đen chạy đến, rúc cơ thể ấm áp vào ta.
Nó là Hắc Đậu, con chó nhỏ ta nhặt được giữa trận tuyết mùa đông.
Tiêu Kỳ Bạch nuôi nó trong phủ, chiều chuộng hết mực.
Các ma ma và nha hoàn thường bàn tán: "Giống chó cỏ hèn mọn này, còn được quý hơn chủ nhân của nó."
Nhưng giờ đây, bộ lông của Hắc Đậu xơ xác, rõ ràng đã lâu không được tắm rửa.
Nó giống ta, đều bị Tiêu Kỳ Bạch lãng quên sau khi Tống Uyển Dung xuất hiện.
"Đi thôi Hắc Đậu, ta đưa ngươi về nhà."
Hắc Đậu gặm xong khúc xương, mãn nguyện tựa vào ta ngủ say.
Ta xoa đầu nó, khoác áo đứng dậy, thẳng tiến đến chợ quỷ.
Những giao dịch đen tối nhất thành Giang Lăng đều diễn ra ở đây.
Lang thang hồi lâu, cuối cùng ta cũng tìm được bà mối mà Tiêu Kỳ Bạch từng nhắc đến.
Bà ta không nhận ra ta, thấy khách là nhiệt tình chào đón:
"Cô nương, thiếu tiền hả?"
Chẳng trách bà ta nhiệt tình như vậy.
Bảng tìm gái đồng trinh đã treo ở chợ quỷ nhiều ngày, đến giờ vẫn chưa có người nhận.
Bởi ai cũng biết - đây là phi vụ mua mạng.
Ta khép mắt, giả vờ là một cô gái nghèo bị dồn đến đường cùng, giọng khàn đặc hỏi:
"Bà trả bao nhiêu?"
Bà mối nhìn ta từ đầu đến chân, tỏ vẻ hài lòng.
Bà nheo mắt cười để lộ hàm răng thưa thớt:
"Tiền không thành vấn đề, đi theo lão, ta nói chuyện từ từ."
Ngày hôm sau, ở thư phòng.
Tiêu Bạch khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự vui sướng. "Nha bà đã mua được người rồi?"
"Bẩm điện hạ, cô gái kia đã ký tên." Thuộc hạ của Tiêu Kỳ Bạch là Bùi Nhận dâng lên tờ khế.
Trên tờ giấy là hai chữ nguệch ngoạc: "A Phỉ".
Tiêu Kỳ Bạch khẽ đọc: "Quả là cái tên độc đáo."
Cái tên này là mẫu thân đặt cho ta, theo ta đến năm lên năm. Năm tuổi vào gánh hát, ta thành ca kỹ Hồng Tụ, từ đó không còn dùng cái tên A Phỉ nữa.
“Gia thế của A Phỉ thế nào?" Tiêu Kỳ Bạch hỏi.
Bùi Nhận cúi đầu: "Xuất thân ngư thôn, phụ thân mắc bệnh, nàng thay tỷ tỷ duy nhất bán thân lấy tiền lo cho cha."
“Thuộc hạ đã tra hộ tịch ở ngư thôn, khớp với khế."
"Khá lắm." Tiêu Kỳ Bạch gật đầu, "Phái người khống chế người nhà của nàng ta."
Công tử quả là cẩn thận chu toàn.
Tìm nữ tử xuất thân bần hàn, không những dùng bạc trắng thu phục, còn lấy người nhà ra uy hiếp. Chỉ tiếc hắn không biết, ta đã sớm chẳng còn không sợ bị uy hiếp như vậy.
Ta không nói dối. Phụ thân ta thật sự có bệnh, chỉ có điều bệnh này gọi là "cờ bạc". Vì bệnh ấy, ông ta mới có ý bán con gái.
Tỷ tỷ ta vốn là người bị bán, nàng ta sợ hãi nên bỏ thuốc mê hại ta, nhân lúc ta bất tỉnh thì đưa lên thuyền đến Giang Lăng.
"A Phỉ này rất phù hợp. Lần này Nha bà làm tốt, ban thưởng." Tiêu Kỳ Bạch phán.
"Ngươi đi tìm lang trung và họa sư, trong ba ngày, đưa A Phỉ tới y quán đông thành, làm giả bớt hoa sen."
"Tuân lệnh!"
Bùi Nhận lui ra.
Ta khẽ vân vê lư hương, khóe môi nở nụ cười. Ba ngày. Ba ngày sau, ta không còn là ca kỹ Liễu Hồng Tụ, mà trở về làm A Phỉ.
"Nàng cười cái gì?"
Tiêu Kỳ Bạch bất chợt tới cạnh ta. Ta cụp mắt: "Điện hạ tìm được người cứu Tống tiểu thư, ta vui thay cho nàng."
Tiêu Bạch luôn muốn ta nhu thuận. Chắc đáp án này đã đủ khiến hắn hài lòng.
Nhưng dường như hắn không toại nguyện. Khẽ chê cười, Tiêu Kỳ Bạch nâng mặt ta lên, ánh mắt lạnh lùng quét ngang:
"Hồng Tụ, đừng tưởng bản vương không biết nàng đang nghĩ gì."
"Dung nhi dính vào lời tiên tri liên hoa nữ, dù có người thế thân, nàng ấy cũng phải mai danh ẩn tích."
"Bởi vậy trong thời gian dài, nàng ấy không thể thành hôn với ta."
Ngón tay thô ráp lướt qua gò má, Tiêu Kỳ Bạch thì thầm: "Việc này làm... nàng rất vui lòng chứ gì?"