Chương 6
11
Dù đã cãi nhau.
Nhưng suốt nhiều ngày liền, Tề Tư Dương vẫn kiên trì chạy bộ cùng tôi.
Chạy xong, lại còn gặp được Lục Minh Xuyên, rồi cả hai cùng đi học.
Dần dần, tôi đã gầy đi khoảng hơn chục cân, còn thay đổi cả kiểu tóc.
Hôm ấy, tôi vừa bước vào lớp, Chu Lệ Lộ đã đến.
Cô ta hùng hổ trách móc:
“Thẩm Tiểu Nhu, hình như cậu rất lâu rồi không mua bữa sáng cho tôi đó.”
Tôi chợt nhớ tới tiếng cười nhạo của cô ta ở trong rừng cây nhỏ, liền lắc đầu:
“Tôi sẽ không mang bữa sáng cho cậu nữa, muốn ăn thì tự đi mua.”
Sắc mặt Chu Lệ Lộ lập tức khó coi:
“Thẩm Tiểu Nhu, ý cậu là gì? Chẳng lẽ muốn tuyệt giao với tôi?”
Tôi hít sâu một hơi:
“Đúng vậy.”
Đôi mắt Chu Lệ Lộ nheo lại, giọng điệu âm u:
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu đừng hối hận.”
Nhìn gương mặt đầy vẻ đe dọa của cô ta, trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận:
“Tôi hối hận? Tôi hối hận vì không tuyệt giao với cậu sớm hơn mới đúng!”
“Được, đây là do cậu nói đấy!”
Chu Lệ Lộ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tôi cũng chẳng mấy bận tâm, lấy sách ra, chuẩn bị học hành cho thật tốt.
Lục Minh Xuyên từng nói, tôi có nền tảng rất tốt.
Tề Tư Dương cũng nói, tôi sẽ thi đỗ vào H đại học.
Tôi nhất định sẽ biến những điều họ nói thành sự thật!
Thế nhưng, mới đọc được vài trang, bỗng có người bật cười khúc khích.
Ngay sau đó, nhiều tiếng cười vang lên hơn.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện tất cả đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình.
Lúc ấy, trong nhóm lớp vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Tôi mở ra xem, thì thấy Chu Lệ Lộ đã đăng bức ảnh tôi khóc lóc vào trong nhóm!
Trong ảnh, đôi mắt tôi nheo lại thành một đường, chóp mũi đỏ bừng.
Nước mắt lẫn mồ hôi dính cả mái tóc mái nặng trĩu, khuôn mặt tròn trịa gần như chiếm trọn khung hình.
Rất nhiều người nhìn bức ảnh đó, bình phẩm đủ kiểu:
“Trời ạ! Xấu quá, nhìn một cái thôi cũng đủ gặp ác mộng rồi!”
“Nói cô ta là heo còn là sỉ nhục heo đó!”
“Qua màn hình thôi mà tôi đã ngửi thấy mùi hôi rồi, thật buồn nôn.”
Tôi tức đến run cả người, cầm điện thoại đi thẳng đến trước mặt Chu Lệ Lộ:
“Mau rút lại bức ảnh đó đi!”
Chu Lệ Lộ nhún vai, ra vẻ bất cần:
“Không rút lại được đâu.”
12
Những bạn học khác cũng hùa theo la ó:
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu xấu là sự thật, chẳng lẽ còn không cho đăng nữa sao?”
“Đúng đó, Chu Lệ Lộ muốn làm bạn với cậu đã là coi trọng cậu rồi! Loại hàng kém như cậu mà cũng dám từ chối cô ấy à!”
Chu Lệ Lộ nghe thấy những lời này, cười càng đắc ý.
Cô ta cầm điện thoại, nói:
“Tôi còn nhiều tấm nữa, mọi người có muốn xem không?”
Trương Thành lập tức giơ tay:
“Muốn xem muốn xem! Tôi rất tò mò…”
Đúng lúc này, Vương Hạo Vũ – nãy giờ vẫn im lặng – lên tiếng:
“Chu Lệ Lộ, Trương Thành, các cậu hơi quá rồi đấy.”
Trương Thành liền phá lên cười:
“Sao vậy? Hạo ca, ngày nào cũng gọi Thẩm Tiểu Nhu là vợ, giờ thật sự có tình cảm à? Hay là thương cô ta thật rồi?”
Mặt Vương Hạo Vũ đỏ bừng, lớn tiếng quát:
“Xàm! Ai mà thích một con heo chứ? Tôi chỉ là…”
“Đủ rồi!”
Lục Minh Xuyên đứng dậy, ánh mắt chán ghét quét qua từng gương mặt.
Cậu nói:
“Tôi đã giải tán nhóm lớp rồi, sẽ lập lại một nhóm mới. Sau này, cấm bất kỳ ai đăng những chuyện không liên quan đến học tập trong nhóm!”
Chu Lệ Lộ không ngờ Lục Minh Xuyên cũng sẽ bênh vực tôi.
Cô ta tức giận hét vào mặt tôi:
“Giải tán nhóm cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể đăng lên diễn đàn, lên blog, lên mạng xã hội, để tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí của cậu!”
Nghe thấy lời đe dọa này, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
Túm lấy cổ áo cô ta, ép sát vào tường:
“Mau xóa ảnh, rồi xin lỗi tôi!”
Chu Lệ Lộ để giữ hình tượng “hoa khôi lớp”, luôn duy trì cân nặng khoảng 35kg.
Đối mặt với tôi – hơn 100 cân, gần như chẳng có chút sức phản kháng nào.
Cô ta bị tôi bóp chặt đến mức mặt mũi tím tái, nhưng vẫn ngoan cố:
“Muốn tôi xin lỗi? Mơ đi!
Thẩm Tiểu Nhu, tôi cảnh cáo cậu, nếu còn không thả tôi ra, tôi sẽ mách thầy cô, gọi phụ huynh! Để cậu bị xử phạt, thông báo toàn trường!”
Đám con trai khác cũng ra vẻ chính nghĩa:
“Thẩm Tiểu Nhu, đồ xấu xí lại còn gây chuyện, mau thả Chu Lệ Lộ ra!”
“Nếu không thả, tôi sẽ ra tay đấy!”
Ngay cả Lục Minh Xuyên cũng khuyên nhủ:
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu buông ra đi. Nếu thầy cô mà phát hiện, cậu thật sự có thể bị phê bình đó.”
Nghe vậy, bàn tay tôi bất đắc dĩ buông lỏng ra một chút.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói truyền đến:
“Đừng buông, cứ xử lý cô ta đi.”
Tôi quay đầu lại, thấy Tề Tư Dương đã tới.
Bóng dáng cao lớn đứng đó, ngay lập tức khiến tất cả mọi người nín lặng.
Ánh mắt cậu quét qua từng người, giọng dõng dạc:
“Thẩm Tiểu Nhu muốn làm gì thì làm, tôi xem ai dám động đến cô ấy?”
Có lẽ bị khí thế của Tề Tư Dương dọa sợ.
Những chàng trai vừa định làm “anh hùng cứu mỹ nhân” đều lùi về sau.
Chu Lệ Lộ tức tối quát:
“Thẩm Tiểu Nhu, đừng tưởng có Tề Tư Dương che chở thì cậu có thể hống hách!
Có khi người ta chỉ đang đùa cợt cậu thôi. Đồ xấu xí như cậu, sao có thể có người thật lòng tốt với cậu chứ!
Cậu chỉ nên như một vũng bùn nhơ, để ai cũng giẫm đạp thôi!”
Nhìn gương mặt vặn vẹo của Chu Lệ Lộ, nghe những lời độc địa từ miệng cô ta.
Tôi chợt nhận ra, “hoa khôi lớp” này mới thật sự là kẻ xấu xí!
Ngay sau đó…
Tôi túm cổ áo Chu Lệ Lộ, lôi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Lệ Lộ quỳ rạp xuống đất, đầu gối trầy xước chảy m/á/u.
Cô ta hoảng hốt gào lên:
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu định làm gì?”
“Miệng còn thối hơn cống rãnh, vậy thì dùng nước nhà vệ sinh rửa sạch cho cậu một lần!”
Nói xong, tôi nắm tóc cô ta, ấn mặt vào bồn cầu.
Nước nhà vệ sinh chưa dọn sạch, đục vàng, tràn vào miệng, vào mũi Chu Lệ Lộ.
Cô ta hoàn toàn sụp đổ, gào thét điên cuồng.
Cho đến khi thầy chủ nhiệm chạy đến.