Hẹn Em Ở Đại Học H - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
7
 
Đám người vừa còn cười nhạo ầm ĩ, thoáng chốc im bặt.
 
Tề Tư Dương khẽ hừ một tiếng khinh miệt, kéo tôi rời đi.
 
Không biết đã đi bao lâu, cậu ấy mới chịu dừng lại.
 
Dưới ánh trăng, tôi khóc đến nức nở.
 
Rõ ràng Chu Lệ Lộ chưa từng coi tôi là bạn.
 
Vậy mà tôi còn tự lừa dối bản thân tin tưởng cô ta.
 
Rõ ràng Lục Minh Xuyên sẽ chẳng bao giờ dây dưa với người như tôi.
 
Thế mà tôi vẫn ngây ngốc tin vào nội dung trong tờ giấy.
 
Là tôi hèn mọn.
 
Là tôi si tình mù quáng.
 
Tôi đáng bị sỉ nhục đến mức này.
 
“Đừng khóc nữa, vợ cũ à.”
 
Tề Tư Dương cúi người, tầm mắt ngang bằng với tôi.
 
Cậu dịu dàng giúp tôi lau đi nước mắt trên má:
 
“Cứ khóc mãi thì sẽ không đẹp đâu.”
 
Tôi tự ti né tránh đầu ngón tay cậu:
 
“Vốn dĩ tôi đã chẳng đẹp rồi.”
 
“Vớ vẩn.”
 
Tề Tư Dương kéo mạnh tôi vào lòng, giọng nói vang vọng từ lồng ngực đến bên tai tôi:
 
“Bảo bối là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.”
 
“…”
 
Tiếng khóc của tôi bỗng dừng lại.
 
Tim đập loạn không ngừng.
 
Tề Tư Dương ôm tôi, nói tiếp:
 
“Tôi nhớ là, sau khi em vào đại học mới bắt đầu giảm cân. Nhưng nếu vóc dáng khiến em khó chịu đến thế, vậy thì chúng ta bắt đầu từ bây giờ nhé, được không?”
 
Tôi vùi mặt vào ngực cậu, giọng nghèn nghẹn:
 
“Tôi thật sự có thể giảm được sao?”
 
“Đương nhiên là được.”
 
Tề Tư Dương buông tôi ra, nghiêm túc nói:
 
“Sáng mai tôi gọi em dậy, cùng chạy bộ với em!”
 
“Được.”
 
Tôi hào hứng, gật đầu thật mạnh.
 
“Tôi đủ nghĩa khí chứ, vợ cũ?”
 
Tề Tư Dương đưa tay cọ nhẹ mũi tôi, gương mặt đầy vẻ muốn được khen ngợi.
 
Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ đó, tôi không nhịn được hỏi:
 
“Cậu cứ nói tôi là vợ cũ mười năm sau, vậy tại sao chúng ta lại ly hôn?”
 
Tề Tư Dương khựng lại một chút, rồi bất đắc dĩ đáp:
 
“Không còn cách nào khác, con người tôi trong xương cốt vốn là gió, chẳng chịu yên ổn.
 
Tuy rằng kết hôn với em, nhưng ngày nào cũng ra ngoài chơi bời, bên cạnh còn có nhiều hồng nhan tri kỷ. Em không chịu nổi nữa, thế là ly hôn với tôi.”
 
“Có điều, có lẽ tôi đã gây cho em quá nhiều tổn thương, nên từ yêu hóa hận. Ngay trong ngày lấy giấy ly hôn, em nhấn ga một phát tông tôi bay luôn!”
 
“Sau đó, tôi liền quay về tuổi mười tám của em. Tôi nghĩ chắc chắn là ông trời muốn tôi trở lại, giúp em tìm một người chồng khác, như vậy mới thay đổi được số phận bị em tông bay của tôi.”
 
Tôi thấy có phần phóng đại:
 
“Tôi chắc không cực đoan đến mức đó đâu nhỉ?”
 
Tề Tư Dương nhún vai:
 
“Không còn cách nào, ai bảo tôi quá xuất sắc. Phụ nữ nào cũng sẽ vì tôi mà điên cuồng vì tình thôi!”
 
“Đồ thần kinh!”
 
Tôi liếc cậu một cái, rồi tự mình đi về phía trước.
 
Tề Tư Dương ở sau lưng nhắc nhở:
 
“Quyết định vậy nhé, từ sáng mai bắt đầu cùng nhau giảm cân!”
 
“Biết rồi!”
 
Tôi đáp một tiếng, tiếp tục bước đi.
 
Hoàn toàn không chú ý rằng bước chân đuổi theo phía sau của Tề Tư Dương có chút loạng choạng.
 
8
 
Ngày hôm sau.
 
Trời vừa hửng sáng, tôi đã mở mắt.
 
Đang còn nghi ngờ không biết Tề Tư Dương hôm qua có phải nói đùa hay không, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, liền phát hiện cậu ấy đang đứng dưới lầu chờ tôi.
 
Cậu mặc bộ đồ thể thao trắng, mái tóc ngắn gọn gàng phản chiếu ánh mặt trời vừa lên, khiến người ta khó mà rời mắt.
 
Tôi vội mặc quần áo chạy xuống.
 
Mẹ ở phía sau gọi:
 
“Đừng chạy nhanh quá, đi đường cẩn thận đó!”
 
“Biết rồi ạ!”
 
Tôi đáp qua loa một tiếng, rồi xuống lầu.
 
Tề Tư Dương cũng không dài dòng, trực tiếp đưa tôi đến một công viên rất xa.
 
Có điều, cậu đi xe đạp, còn tôi phải chạy bộ theo.
 
Chưa đến nửa tiếng.
 
Tôi đã mệt đến đỏ bừng cả mặt, mồ hôi ướt đẫm người.
 
Ngồi thụp xuống đất, khó chịu đến không chịu nổi.
 
Tề Tư Dương ghé sát lại, gương mặt đẹp trai nghiêng sang hỏi:
 
“Mệt đến khóc rồi hả?”
 
“…”
 
Tôi chẳng còn sức nói, chỉ đổi hướng ngồi xổm tiếp.
 
Tề Tư Dương lại dí sát tới:
 
“Thật sự mệt đến khóc rồi à? Nếu mệt quá thì bỏ cuộc cũng được thôi! Chỉ là… sẽ tiếp tục bị Chu Lệ Lộ chế giễu, bị bạn bè trong lớp bắt nạt thôi đấy!”
 
Tôi nhắm chặt mắt, đau khổ nghĩ.
 
Hoặc là chịu đựng thân thể, hoặc là bị dày vò tinh thần.
 
Cuộc sống vốn chẳng bao giờ buông tha tôi, đúng không?
 
Tề Tư Dương lại nói:
 
“Đúng rồi, còn sẽ bị Lục Minh Xuyên ghét nữa kìa!”
 
Tôi lập tức bừng tỉnh, đứng bật dậy:
 
“Ai nói bỏ cuộc chứ? Tôi vẫn còn chạy tiếp được!”
 
Thấy thế, sắc mặt Tề Tư Dương bỗng tối sầm lại.
 
Cậu cười lạnh:
 
“Lục Minh Xuyên thật là đặc biệt ha, chỉ cần nhắc đến tên cậu ta, em liền như được tiêm thuốc kích thích vậy.”
 
Tôi có chút ngượng ngùng, cố chấp đáp:
 
“Tôi đâu có!”
 
Tề Tư Dương ngắt lời:
 
“Thôi thôi, giải thích chính là che giấu, che giấu tức là sự thật! Chạy tiếp đi, phía trước có chuyện tốt đang chờ em đó!”
 
Tôi chẳng hiểu cậu ta có ý gì.
 
Dù sao cũng có sức rồi, nên tiếp tục chạy.
 
Thế nhưng vừa rẽ một khúc quanh, tôi lại chạm mặt Lục Minh Xuyên!
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo