Hẹn Em Ở Đại Học H - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Tôi thầm thích cậu học bá đẹp trai nhất lớp.
 
Người khác đều chê cười tôi không xứng.
 
Thế nhưng có một giọng nói vang lên bên tai:
 
“Đừng nghe bọn họ, bảo bối, em chính là tuyệt phối, đỉnh phối, trời sinh một đôi!”
 
Tôi quay đầu lại, thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa điển trai:
 
“Cậu là ai?”
 
Cậu con trai kia nháy mắt với tôi, cười híp mắt nói:
 
“Anh là chồng cũ của em trong mười năm sau, người đã kết hôn rồi lại ly hôn với em.”
 
1
 
“Tao còn là ba mày nữa đó!”
 
Tôi vung một cú đấm tròn lên mặt cậu con trai kia.
 
Chính mình lại ấm ức, đôi mắt đỏ hoe.
 
Tôi xấu.
 
Nhưng tôi chưa từng làm phiền đến ai.
 
Là bọn họ cứ cố tình tới kiếm chuyện với tôi!
 
Giờ lại còn xuất hiện một tên thần kinh, nói tôi là vợ cũ của cậu ta mười năm sau!
 
Tại sao ai cũng đầy ác ý với tôi như vậy!
 
Tôi vừa khóc vừa đi về phía lớp học.
 
Căn bản không hề để ý đến cậu con trai vừa bị tôi đấm một phát, vẫn còn đứng đó ôm mặt, đau đến mức la oai oái.
 
Sắp tới cửa lớp rồi.
 
Tôi gắng gượng kìm nén nước mắt.
 
Giả vờ như chưa có chuyện gì, trở về chỗ ngồi.
 
Vừa mới ngồi xuống, bạn cùng lớp là Trương Thành đã gào toáng lên:
 
“Hạo ca, vợ cậu về rồi kìa!”
 
“Câm miệng! Vợ cậu ấy!”
 
Bị trêu chọc, Vương Hạo Vũ tức tối, vung hộp bút ném sang.
 
Nhưng dường như tay cậu ta bị chuột rút, hộp bút chẳng ném trúng Trương Thành, mà lại bay thẳng về phía tôi.
 
Trán truyền đến một cơn đau nhói.
 
Tôi choáng váng, gục xuống bàn.
 
Nước mắt vừa cố kìm nén, lại trào ra.
 
Những người hóng chuyện vây quanh tôi thành một vòng tròn, cười đùa không ngớt.
 
“Hạo ca, sao cậu bạo hành gia đình vậy! Vợ cậu bị cậu ném khóc rồi, còn không mau dỗ dành đi?”
 
“Mày còn nói nhảm nữa, tao nguyền rủa cả nhà mày biến thành con heo mập như nó đó!”
 
“Má ơi, Hạo ca, cậu chửi thô tục quá rồi đó!”
 
Hai người từ cãi nhau chuyển sang giằng co.
 
Trông như sắp đánh nhau, thì tiếng chuông báo đầu giờ vang lên.
 
Mọi người ùa đi tán loạn.
 
Tôi đội trên trán một vết bầm, trốn sau cuốn sách dựng đứng, chẳng nghe được một lời xin lỗi nào.
 
Nỗi buồn và ấm ức chất đầy trong lồng ngực.
 
Tại sao tôi lại mắc bệnh?
 
Tại sao chỉ có thuốc nội tiết mới chữa được?
 
Tại sao những loại thuốc đó lại khiến tôi béo đến thế này?
 
Nếu sớm biết tuổi thanh xuân của tôi sẽ vì thuốc men mà thành ra thế này, tôi thà c/h/ế/t đi còn hơn!
 
2
 
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu không sao chứ?”
 
Bạn cùng bàn Chu Lệ Lộ chọc chọc cánh tay tôi.
 
Cô ấy xinh đẹp, lại còn là hoa khôi của lớp.
 
Phần lớn con trai trong lớp đều thích cô ấy.
 
Một cô gái xinh đẹp như vậy, thế mà lại chịu nói chuyện với tôi, khiến tôi vô cùng biết ơn.
 
Bình thường đi lấy cơm, mua nước hay đủ việc vặt, tôi đều tranh làm.
 
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của tôi, Chu Lệ Lộ sẽ ngọt ngào khen ngợi:
 
“Thẩm Tiểu Nhu, cậu thật giỏi, cơm của mười người mà cậu cũng xách nổi, không giống như tớ gầy gò, chẳng làm được gì.”
 
Dù cảm thấy lời cô ấy có chỗ gì đó lạ lạ, nhưng bạn bè của tôi quá ít.
 
Vậy nên, mỗi lần, tôi đều đáp lại bằng một nụ cười ngốc nghếch.
 
Giờ nghe thấy lời quan tâm của Chu Lệ Lộ, tôi cảm động dời sách ra, hít mũi một cái, nói:
 
“Tớ không sao.”
 
Không ngờ, cô ấy lại rút điện thoại ra, dí sát vào mặt tôi, chụp liền mấy tấm ảnh xấu xí.
 
Tôi hoảng hốt:
 
“Chu Lệ Lộ, cậu làm gì vậy?”
 
“Không có gì, chỉ là thấy bộ dạng cậu khóc khá buồn cười, chụp vài tấm kỷ niệm thôi.”
 
Chu Lệ Lộ vừa thản nhiên trả lời, vừa lướt xem ảnh.
 
Thấy một tấm nào đó, cô ấy cố ý dừng lại, cười phá lên:
 
“Ha ha, xấu quá, tấm này xấu nhất!”
 
Tôi hơi khó chịu, cẩn thận hỏi:
 
“Lộ Lộ, cậu có thể xóa ảnh đi được không?”
 
“Tớ coi cậu là bạn, mới chụp ảnh cậu đấy!”
 
Chu Lệ Lộ giấu điện thoại ra sau lưng, nhất quyết không chịu xóa.
 
Tôi bắt đầu sốt ruột, đưa tay định giật lấy.
 
Chu Lệ Lộ vội vàng chuyển chủ đề:
 
“Đúng rồi, tớ có thứ này phải đưa cho cậu!”
 
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại của Chu Lệ Lộ, không vui hỏi:
 
“Cái gì?”
 
“Lục Minh Xuyên nhờ tớ đưa cái này cho cậu.”
 
Nói xong, cô ấy nhét một tờ giấy vào tay tôi.
 
Nghe thấy tên Lục Minh Xuyên, tim tôi lập tức đập thình thịch.
 
“Thật sao? Lục Minh Xuyên thật sự nhờ cậu đưa cho tớ cái này?”
 
Tôi nắm chặt tờ giấy, vẫn có chút không dám tin.
 
“Tớ là bạn tốt của cậu, sao có thể lừa cậu chứ.”
 
Chu Lệ Lộ nháy mắt với tôi, thúc giục:
 
“Mau xem bên trong viết gì đi, biết đâu là Lục Minh Xuyên muốn tìm cậu, có chuyện quan trọng đó.”
 
Tôi hồi hộp thở ra một hơi, quay người lại, lén mở tờ giấy.
 
Chỉ thấy trên đó viết:
 
“Tối nay sau tiết tự học, gặp ở rừng cây nhỏ.”
 
Lục Minh Xuyên muốn gặp riêng tôi?
 
Rõ ràng biết cậu con trai ưu tú ấy chắc chắn chẳng có ý gì khác, nhưng tôi vẫn không kìm được mặt đỏ bừng.
 
Cả người lâng lâng, như đang bay bổng trên mây.
 
Hoàn toàn không nhận ra bên cạnh, khóe môi Chu Lệ Lộ đang đắc ý nhếch lên.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo