Chương 3
7
Tôi không phải kiểu người có sở thích phong phú, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi quen với việc mỗi giai đoạn chỉ tập trung vào một việc.
Hồi bé, tôi chỉ chú tâm vào học hành.
Khi trưởng thành, tôi chuyên tâm vào công việc.
Sau khi kết hôn, có thêm một sự chuyên tâm mới, đó là Kỷ Tiêu Bạch.
Trong một lần trò chuyện, bố từng nói với tôi, cách sống này tuy thuần khiết, nhưng khả năng chống rủi ro rất thấp.
Nhưng tôi lại không thấy có gì không ổn.
Bởi vì nhờ sự tập trung ấy, ở mỗi giai đoạn quan trọng của đời mình, tôi đều đạt được thành quả không tồi.
Khi ấy, tôi chưa nhận ra.
Con người… mới là biến số.
……
Tối tan ca bước ra khỏi bệnh viện, tôi ngày càng ít thấy xe Kỷ Tiêu Bạch chờ sẵn.
Những buổi hẹn ăn tối, anh thường đột ngột lấy cớ bận mà hủy bỏ.
Ngay cả kỳ nghỉ hiếm hoi của tôi, cũng chẳng thể trọn vẹn dành cho hai người.
Phần lớn nguyên nhân, đều vì mẹ con Lâm Lân.
Hạo Hạo không có cảm giác đau, thường chẳng biết từ đâu lại thêm vết thương. Lại bởi căn bệnh ấy, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, hễ không vừa ý liền cầm d/a/o uy hiếp bản thân.
Lâm Lân luôn tỏ ra kiên cường, nhẫn nại trước mặt chúng tôi, nhưng thi thoảng lại vô tình để lộ vẻ yếu đuối bất lực.
Khi thì lặng lẽ quay đầu, mắt ngân ngấn lệ. Khi thì nhốt mình trong phòng rất lâu, sau đó mắt sưng đỏ vẫn có thể cười nói tự nhiên với mọi người.
Chính dáng vẻ ngoài cứng rắn nhưng trong yếu mềm ấy… khiến người ta thương cảm, khiến người ta chọn đứng về phía cô ta.
Nhưng khi đó tôi không hiểu.
Tôi chỉ biết, trong lòng luôn vướng một tảng đá nặng nề, vừa bí bách vừa khó chịu.
Tôi bắt đầu vô thức nán lại ở bệnh viện lâu hơn trước khi về nhà.
Bởi vì mỗi lần về đến nhà, tôi dường như trở thành người thừa.
Như thể họ mới thật sự là một gia đình.
Cho đến một đêm, khi Kỷ Tiêu Bạch ôm tôi ngủ, tôi dè dặt mở lời:
“Hay là chúng ta thuê cho mẹ con Lâm Lân một căn hộ gần bệnh viện, rồi thuê thêm một bảo mẫu chăm sóc?”
Anh nhắm mắt, theo bản năng phản đối:
“Không được. A Lân một mình chăm Hạo Hạo đã quá vất vả rồi…”
A Lân.
Tôi thậm chí không biết, từ khi nào anh đã đổi cách gọi “Lâm Lân” thành “A Lân”.
Một tuần sau, khó khăn lắm tôi mới sắp xếp được một ngày nghỉ, muốn cùng anh tận hưởng chút thế giới riêng.
Nhưng anh lại thản nhiên từ chối, bảo là sinh nhật Hạo Hạo, anh đã hứa đưa mẹ con họ đến công viên trò chơi.
Quá nhiều cảm xúc dồn nén, tôi bật thốt:
“Em không đồng ý.”
Kỷ Tiêu Bạch ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt ấy, bèn đem toàn bộ nỗi ấm ức, khó chịu mấy ngày qua, không sót một chữ, trút hết ra.
Anh ngồi bên giường, lặng lẽ lắng nghe.
Tôi cứ nghĩ, khi nghe xong, anh sẽ áy náy, sẽ cuối cùng nhận ra sự khổ sở của tôi, sẽ hối lỗi mà thừa nhận sai lầm.
Nhưng điều tôi không ngờ là, anh nhìn tôi thật lâu, trầm giọng nói:
“Thực ra, Hạo Hạo là một đứa trẻ đáng thương, A Lân là một người phụ nữ đáng thương. Em không cần phải nhằm vào họ như thế.”
Tôi ch/ế/t lặng như khúc gỗ.
Không thể tin nổi người đàn ông trước mắt này chính là Kỷ Tiêu Bạch, là người chồng từng yêu thương tôi.
Tôi không tài nào hiểu được.
Một người vốn đang yên ổn, tại sao lại có thể ngay trước mắt mình, trở thành một người hoàn toàn khác?
Anh lại khẽ thở dài, nở nụ cười bao dung:
“Tô Hòa, nếu em thật sự không muốn, vậy chúng ta sẽ không đi nữa.”
Mẹ con Lâm Lân cùng dì Mai đang háo hức chuẩn bị, biết kế hoạch bị hủy, tất cả đều lộ vẻ thất vọng.
Ngày hôm đó, bầu không khí trong nhà vô cùng đè nén.
Trên gương mặt mọi người thấp thoáng hiện rõ vẻ bất lực, nhẫn nhịn.
Còn tôi, đi lại trong ngôi nhà ấy, giống như một kẻ vừa gây nên lỗi lầm.
Nhưng tôi không biết mình đã sai ở đâu.
Tôi thật sự không sao hiểu nổi.
……
8
Mâu thuẫn bùng nổ theo một cách ngoài dự liệu.
Tôi đã tự thuyết phục mình rằng chỉ cần kiên nhẫn thêm hai tháng nữa thôi, mọi chuyện sẽ qua, rồi dồn toàn bộ tinh lực vào công việc ở bệnh viện.
Cuối cùng, tôi cũng chờ được cơ hội làm chủ một ca phẫu thuật khó – bước ngoặt quan trọng để thăng chức phó chủ nhiệm khoa.
Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, điều chỉnh bản thân ở trạng thái tốt nhất.
Thế nhưng sáng hôm ca mổ diễn ra, sau khi uống ly sữa như thường lệ, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì cơ thể tôi nổi chi chít mề đay, ngứa ngáy khắp người.
Trong tình trạng đó, dao m/ổ còn chẳng cầm nổi, nói gì đến phẫu thuật.
Đành phải xin nghỉ gấp, tôi cố nén sự khó chịu, sắc mặt trầm xuống hỏi Lâm Lân có phải đã động vào ly sữa của tôi hay không.
Dì Mai rất coi trọng công việc lương cao này, dù hồ đồ thế nào cũng không thể hạ thủ trong sữa của tôi.
Còn Kỷ Tiêu Bạch thì càng không.
Nghe vậy, Lâm Lân khẽ chớp mắt, rồi ngay trước mặt Kỷ Tiêu Bạch và dì Mai, từng chữ từng chữ thề độc:
“Tô Hòa, nếu thật sự là tôi cố tình hại em, thì để tôi bước ra cửa liền bị xe đâm c/h/ế/t, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Từng giọt nước mắt to rơi xuống, nhưng vẻ mặt cô ta lại kiên định, không hề lùi bước.
Tôi lại nhìn sang Hạo Hạo, thằng bé đang trừng mắt với tôi.
“Hạo Hạo, con có động vào ly—”
“Đủ rồi!”
Kỷ Tiêu Bạch gào lên giận dữ.
“Tô Hòa, rốt cuộc em muốn thế nào! Mọi người vì em mà ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, em chẳng lẽ không nhận ra sao?
Ai cũng sợ em không vui, tất cả đều phải nhẫn nhịn, vậy mà em còn muốn vu oan cho một đứa trẻ! Em làm sao lại trở nên thế này!”
Tôi sững sờ nhìn anh.
“Mọi người… đều phải nhẫn nhịn? Vì em sao?”
Trong mắt anh đầy thất vọng và nhẫn nại, giọng nói chậm rãi vang lên:
“Chẳng lẽ không đúng à? Tô Hòa, anh không hiểu, tại sao em lại không dung nổi mẹ con họ. Em rốt cuộc muốn thế nào?”
Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi lạnh toát, đến cả cơn ngứa trên người cũng biến mất.
Một lúc lâu sau, tôi giơ tay, chỉ thẳng vào Lâm Lân, bình thản nói:
“Anh hỏi tôi muốn thế nào? Vậy tôi nói cho anh biết – tôi muốn họ dọn ra ngoài.”
Ánh mắt Kỷ Tiêu Bạch lạnh đi, giọng nói cũng phủ một tầng băng.
“Tô Hòa, vậy để anh nói cho em biết – điều đó không thể. Anh đã hứa cho họ ở nửa năm, một ngày cũng không thiếu.”
“Được. Vậy thì chúng ta ly hôn.”
Lời này vừa thốt ra, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Kỷ Tiêu Bạch nghiến răng:
“Tô Hòa, em đang nói gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
“Tôi đang nói, hoặc họ dọn đi, hoặc chúng ta ly hôn.”
Tôi đã nghĩ thông suốt.
Mỗi ngày tôi đều bận rộn, không có sức lực tranh cao thấp với Lâm Lân. Tôi cũng không phải thám tử, không có chứng cứ để phân định đúng sai.
Tôi chỉ biết, đây là nhà của tôi.
Tôi có quyền quyết định ai được ở, ai không.
Kỷ Tiêu Bạch lặng đi, ánh mắt giao thẳng vào tôi.
Trong chốc lát, cả căn phòng không ai lên tiếng.
Trên mặt Lâm Lân thoáng hiện nét căng thẳng.
Một hồi lâu, anh cúi đầu, giọng nói mệt mỏi vang lên:
“Anh sẽ tìm nhà mới cho họ ở ngoài.”
Anh đã nhượng bộ.
Nhưng tôi chẳng thấy chút vui mừng nào.
Bởi tôi biết, anh đang dùng tình yêu của anh dành cho tôi để mặc cả.
Tôi thấy khó chịu vô cùng.
Không hiểu vì sao một chuyện đơn giản thế, lại đi đến bước này.
Lâm Lân lộ rõ vẻ thất vọng.
Hạo Hạo òa khóc lớn:
“Con không đi! Đây là nhà con, là nhà của mẹ con và cậu con, con không đi!”