Hai Vạch Báo Động Tình Yêu - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
4.
 
Cái đệch!!!!
 
Tôi mới sực nhớ ra.
 
Hồi đó, bạn cùng phòng bảo thế giới bên ngoài rất thú vị, tôi cũng muốn vượt tường ra xem.
 
Tiếc là không có VPN…
 
Thế là tôi nghĩ Thẩm Mặc từng du học về, chắc có tài khoản nước ngoài, nên mượn của anh.
 
Anh tiếp tục vạch trần tôi:
 
“Em không biết cùng một tài khoản thì lịch sử trình duyệt được đồng bộ sao?”
 
Mặt tôi đỏ bừng tới mức sắp bốc khói, giọng run rẩy:
 
“Anh… anh… anh đã xem bao nhiêu rồi?”
 
“Em xem bao nhiêu mỗi đêm, tôi xem bấy nhiêu.
 
Kể cả chuyện em lên mạng khoe bạn trai có tám múi bụng, tôi cũng biết.”
 
Xong đời!
 
Mặt mũi tôi mất sạch, chỉ muốn đào cái hố chui xuống.
 
Thẩm Mặc cười hả hê, ra vẻ đắc ý:
 
“Vậy nên tôi càng không hiểu tại sao em muốn chia tay. Em khoe tôi vừa đẹp trai, vừa khoẻ, còn là giáo sư thông minh, vậy rốt cuộc em không hài lòng chỗ nào?”
 
“Anh chiếm hữu quá mạnh.”
 
Tôi nói thẳng.
 
Anh là người cực kỳ hay ghen, mà tôi học ngành khoa học tự nhiên, trong lớp thì thiếu gì nam sinh.
 
Ngày nào anh cũng như tra khảo, hỏi tôi có ngồi cạnh bạn nam nào không.
 
Từ khi yêu anh, cuối tuần tôi không gặp bất kỳ nam giới nào khác, ngay cả shipper giao đồ ăn cũng không thấy mặt.
 
Tối thứ sáu, anh dẫn tôi đi ăn sang, rồi lôi về căn hộ của anh, đến tận sáng thứ hai mới chịu thả về trường.
 
Lúc đầu, tôi hạnh phúc, đắm chìm trong tình cảm ấy.
 
Nhưng sau đó, vô tình đọc được một bộ manga về bệnh kiều, tôi thấy sợ…
 
Từ lúc đó, tôi bắt đầu tưởng tượng nếu anh thật sự biến thành bệnh kiều thì sao, dần dần tôi muốn trốn khỏi anh.
 
Nụ cười trên môi anh tắt hẳn, anh đứng thẳng, ánh mắt khóa chặt tôi.
 
Khí thế đột ngột đè nén khiến tôi khó thở:
 
“Giang Khinh, những điều khác tôi có thể chiều em, nhưng riêng chuyện này thì không.”
 
“Em quên rồi sao, ngay từ đầu là em theo đuổi tôi. Trước khi yêu, tôi đã nói rõ tính chiếm hữu của mình. Tôi rất ghét người khác động vào đồ của tôi, huống chi là… người.”
 
Chính ánh mắt nhìn chằm chằm đó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
 
“Thẩm Mặc! Chia tay không phải quyết định của một người. Từ giờ tôi sẽ coi anh như trưởng bối, như cậu, nhưng tuyệt đối không phải bạn trai…”
 
Tôi ngỡ anh sẽ nổi giận, nhưng anh bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
 
“Được thôi, tôi tôn trọng lựa chọn của em. Chỉ mong em đừng hối hận.”
 
“Ừ, cậu.”
 
5.
 
Lúc chia tay tôi rất dứt khoát.
 
Nhưng vừa nghe tin Thẩm Mặc sẽ ở nhà nửa tháng, tôi sợ quá phải lấy cớ qua nhà bạn ở vài hôm.
 
Ban đầu tôi còn tính dùng chuyện đứa bé để ép anh ta một, hai trăm ngàn, giờ thì ngay cả nói cũng chẳng dám.
 
Bởi vì… tôi thấy lịch sử tìm kiếm bên iPad của anh.
 
Từ hai tháng trước, anh đã từng tra: “Con gái mang thai rồi có ngoan hơn không?”, “Phương pháp thụ thai tốt nhất”…
 
Nếu để anh ta biết chuyện, chưa chắc anh không dùng chính đứa bé để trói buộc tôi.
 
Nhưng đi bệnh viện cần tiền, khoản này dĩ nhiên phải để anh bỏ ra.
 
Tôi gọi một cú, quả nhiên, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
 
Xem ra anh ta vẫn chưa quên tôi, chỉ cần tôi mở miệng, thế nào cũng vội vàng dâng tiền.
 
“Alo, cậu.”
 
Đầu bên kia im một thoáng rồi mới lên tiếng: “Có chuyện gì.”
 
“Cậu à, có thể chuyển cho em mười ngàn được không? Em… nạp game mua skin, sắp c/h/ế/t đói rồi, không dám nói với mẹ.”
 
Anh ta im lặng.
 
Lâu lắm sau mới mở miệng: “Game gì mà đắt thế, em tưởng tôi là cây ATM chắc? Nghiệp mình gây ra thì tự mà gánh, tiền của tôi chỉ để cho vợ tôi.”
 
“Cậu, đừng thế mà… thật ra ba ngàn cũng được…”
 
“Cậ—”
 
Tút… tút… tút.
 
Hay lắm! Anh ta to gan rồi, dám cúp máy của tôi.
 
Trước kia lần nào gọi điện chả rề rà mãi không muốn cúp, đến lúc tôi buồn ngủ anh ta vẫn lưu luyến không thôi.
 
Giờ thì phũ phàng như cắt đứt.
 
Hay là… anh ta đã tìm được người thay thế?
 
Rõ ràng đã chia tay, nhưng trong lòng tôi lại thấy khó chịu.
 
Cái từ “vợ” ấy, là ý gì?
 
Tôi thử nhắn hỏi mẹ, mẹ bảo: “Cậu con đi xem mắt rồi, đối phương là một mỹ nữ học bá.”
 
Đù!!!!
 
Tôi còn chưa kịp có bạn trai.
 
Thẩm Mặc, anh dám à!
 
6.
 
Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái emo.
 
Vài đêm liền không ngủ nổi.
 
Người ta nói phụ nữ trước khi sinh dễ trầm cảm, nhưng tôi còn xa mới tới chữ “sinh” mà cũng trầm cảm được sao?
 
Càng nghĩ càng thấy bức bối, không tài nào hiểu nổi mình làm sao lại dính bầu.
 
Tôi nhìn chằm chằm vào cái iPad, trong lòng ngứa ngáy.
 
Nghe nói chỉ cần mở iCloud là có thể đồng bộ dữ liệu trên điện thoại anh ta…
 
Tôi biết làm thế là không hay, nhưng thật sự không nhịn nổi.
 
Trong album, có rất nhiều ảnh chụp màn hình tin nhắn của tôi và anh.
 
“Nhớ em quá, mai tan học đi ăn với anh nhé.”
 
“Sensen~ muốn hun hun.”
 
“Thẩm Mặc, anh thật đảm đang, em muốn lấy anh…”
 
Đọc đến đoạn đó, tim tôi như bị gõ mạnh một cái.
 
Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ấy tôi ôm điện thoại, đỏ mặt tim đập thình thịch trong ký túc xá.
 
Ngày đó, chúng tôi ngọt ngào biết bao…
 
Ngay khi tôi còn đang xúc động, bỗng xuất hiện ảnh mới ở đầu album.
 
Là hình một cô gái xinh đẹp, chắc hẳn là “mỹ nữ học bá” mà mẹ tôi nói.
 
Tôi sững người.
 
Phải công nhận, cô ấy đẹp thật!
 
Sống mũi cao, đôi mắt sáng…
 
Khiến tôi không khỏi tò mò, không biết Thẩm Mặc sẽ nói gì với cô ta.
 
Nhưng tôi không dám đăng nhập QQ của anh, đăng nhập sẽ có thông báo.
 
Trong lúc tôi còn do dự, album lại xuất hiện thêm mấy ảnh chụp màn hình.
 
Là tin nhắn cô gái kia khen Thẩm Mặc.
 
“Giáo sư Thẩm rất đẹp trai, đúng kiểu em thích, giống hệt người chồng tương lai của em.”
 
Nhàm chán!
 
Thẩm Mặc sẽ chẳng bao giờ thích mấy lời tỏ tình tầm thường thế này.
 
Thế nhưng, trong lòng lại vang lên một giọng nói: “Mày ghen rồi đó! Nếu anh ta không thích, sao còn chụp lại?”
 
Hơn nữa, anh còn lưu cô gái ấy là “Bảo bối”?!!
 
Trong khi với tôi, anh chưa bao giờ gọi thế…
 
Anh lưu tên tôi là “350g”, vì đó là trọng lượng của trái tim, một kiểu lãng mạn trong sinh học.
 
Rồi tôi phát hiện anh đã xoá hết tin nhắn của chúng tôi.
 
Tôi bật dậy ngay lập tức.
 
Thẩm Mặc, anh giỏi lắm! Mau thế đã thay lòng!
 
Ảnh mới lại hiện ra, lần này là tin nhắn hẹn ăn tối, địa điểm ở tầng 5 trung tâm thương mại gần nhà.
 
Tôi nghĩ một lát, thôi thì cũng tốt…
 
Giả vờ tình cờ gặp, tiện thể để đứa bé trong bụng quyết định vận mệnh.
 
7.
 
Trong nhà hàng sang trọng, tôi cầm thực đơn che mặt, len lén nhìn đôi nam nữ cách đó không xa.
 
Cô gái ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh, lại ăn mặc quyến rũ, tôi thua rồi.
 
Còn Thẩm Mặc, tên khốn đó hôm nay không đeo kính, còn đặc biệt chải chuốt kiểu tóc!
 
Rõ ràng anh từng nói, chỉ khi ở bên tôi, vào những ngày quan trọng mới cần tạo hình…
 
Đồ l/ừ/a đ/ả/o! Anh có gan thật đấy!
 
Tôi còn chưa quên được anh, thế mà anh đã kịp “nối dây” ngọt ngào với người khác.
 
Tôi tức đến nghiến răng, chân giậm liên hồi.
 
Nhân viên phục vụ tiến lại, hỏi tôi muốn gọi gì, tôi liếc qua menu — ngay cả cốc nước lọc cũng bốn chục.
 
Hoảng quá, tôi chỉ tay nói bừa: “Tôi tìm người.”
 
“Cậu ơi!”
 
Tôi chạy thẳng tới chỗ Thẩm Mặc.
 
Động tác trò chuyện thân mật của anh ta khựng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.
 
“Em đến rồi?”
 
Câu nói ấy, nghe như đã biết tôi sẽ tới vậy.
 
Tôi không biết nên mở lời thế nào, bèn quay sang chào cô gái kia trước:
 
“Đây là thím à? Xinh quá!”
 
Cô gái mỉm cười: “Cảm ơn.”
 
Chỉ một câu cảm ơn, tôi lập tức liếc sang Thẩm Mặc.
 
Anh dường như chẳng mảy may, lại dịu dàng giới thiệu với cô ta: “Đây là con gái của chị Lan.”
 
Rồi nhìn tôi, giọng nhạt hẳn: “Em tới làm gì? Muốn tiền à?”
 
Tôi… thoáng chốc thấy bối rối.
 
Muốn tiền không? Có chứ.
 
Nhưng hình như không chỉ vậy.
 
“Bao nhiêu.” Anh móc điện thoại ra.
 
“Tối thiểu ba ngàn.”
 
“Cho em năm ngàn, đừng quấy rầy buổi hẹn của tôi.”
 
Anh nhanh chóng chuyển khoản, điện thoại trong túi tôi vang lên thông báo.
 
Thế nhưng, tôi lại thấy vô cùng khó chịu.
 
Cảm giác như bị ghét bỏ, như anh đang đuổi tôi đi.
 
Đúng thôi…
 
Tôi là bạn gái cũ, mà xuất hiện trước mặt bạn gái mới, chẳng ai thích cả.
 
Tôi cụp đuôi quay đi.
 
Vừa bước được một bước, phía sau vang lên giọng cô gái:
 
“Anh rộng rãi ghê nhỉ? Nó đâu phải cháu ruột, anh cho nhiều thế… lần sau không sợ nó vòi thêm à?”
 
Tôi c/h/ế/t lặng.
 
Trong đầu nóng bừng, tôi xoay người đáp trả ngay:
 
“Năm ngàn mà nhiều gì? Nếu cô biết anh ấy từng mua cho tôi túi Chanel, còn cả dây chuyền Van Cleef & Arpels, chắc cô ghen n/ổ tung mất!”
 
“Giang Khinh!” Thẩm Mặc đột ngột gọi tên tôi, ánh mắt trở nên lạ lẫm.
 
Trong mắt tôi, đó rõ ràng là ánh nhìn trách cứ.
 
Gương mặt cô gái kia sa sầm, khó coi đến cực điểm.
 
Cho dù tôi không còn là bạn gái, thì ít nhất vẫn là bạn, hơn nữa còn là cháu gái.
 
Cớ gì để một người mới quen vài hôm mỉa mai tôi?
 
Tôi nhìn cô gái ấy, rồi nhìn sang Thẩm Mặc:
 
“Hai người mới quen được mấy ngày thôi, mà anh đã bênh cô ta như thế rồi sao?”
 
Lòng tôi ấm ức vô cùng…
 
“Cậu, anh có xứng đáng với bạn gái cũ của mình không hả!”
 
8.
 
Lông mày Thẩm Mặc khẽ run, anh đứng bật dậy, nắm lấy tay tôi:
 
“Em ra ngoài cửa chờ một lát, anh đưa em về…”
 
“Về cái gì mà về!”
 
Tôi ấm ức đến mức nghẹn thở.
 
Thiệt thòi thay, mấy hôm nay tôi còn suy nghĩ có nên giữ lại đứa bé hay không…
 
Giờ thì… giữ cái quái gì nữa!
 
Tôi hất tay anh ra, lạnh giọng:
 
“Giáo sư Thẩm, hôm nay tôi đến đây chỉ để thay mặt bạn gái cũ nhắn anh một câu.
 
Cô ấy nói… chỉ cần tiền đủ, từ nay sẽ không quấy rầy anh nữa.
 
Còn đứa bé… không có cha thì đừng ra đời nữa!”
 
Nói xong, tôi giáng cho anh một cú đá rồi quay người bỏ chạy.
 
Mặc kệ anh gọi thế nào ở phía sau, tôi chỉ càng chạy nhanh, tuyệt không ngoảnh lại.
 
Tôi ngồi sụp xuống cầu thang thoát hiểm ở tầng 5, ôm mặt khóc.
 
Điện thoại liên tục rung vì cuộc gọi của Thẩm Mặc, tôi bực quá liền chặn luôn.
 
Tôi biết mình không nên làm loạn vào lúc anh hẹn hò người khác.
 
Nhưng tôi thật sự thấy uất ức, thấy ghen tuông, thấy không cam lòng!
 
Tại sao!
 
Tại sao anh từng nói yêu tôi, mà lại quên nhanh như thế…
 
Tôi muốn về nhà, nhưng vừa đứng dậy thì đột nhiên dưới thân tuôn ra một dòng chất lỏng.
 
Cơn đau quặn thắt bất ngờ ập tới khiến tôi loạng choạng, suýt ngã lăn xuống bậc thang.
 
Tôi hoảng hốt đưa tay sờ xuống dưới váy.
 
Tai tôi ong ong.
 
Cứu mạng…
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo