Chương 5
9
Tôi theo phản xạ nhìn sang cậu.
Lâm Diễn cũng đã thấy nội dung trên thẻ, bàn tay cầm ly r/ư/ợu khựng lại giữa không trung, vành tai đỏ lên nhanh chóng.
Lâm Vi còn sốc hơn tôi, bật dậy nói lớn:
“Không được không được, ván này không tính, đổi cái khác!”
Cô ấy chợt nhận ra chính mình đã đào một cái hố, có khả năng chôn sống cả bạn thân lẫn cậu em họ.
Hà Châu cũng vội vàng hòa giải:
“Ừ đúng đó, cái này thật sự không thích hợp, Lâm Diễn còn nhỏ mà, chơi cũng phải có chừng mực chứ…”
Nhưng Lâm Diễn bất ngờ lên tiếng:
“Tại sao lại không tính? Đã chơi thì phải chơi cho tới.”
Căn phòng lập tức chìm vào yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi và cậu.
Cung đã lên dây.
Tôi hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm.
Quay sang nhìn Lâm Diễn.
Cậu nuốt nước bọt, yết hầu khẽ trượt, đôi mắt sáng rực, chan chứa căng thẳng, mong chờ và niềm hân hoan chẳng cách nào che giấu.
Cậu ngồi ngoan ngoãn, đợi tôi.
Xung quanh bắt đầu có người hứng khởi đếm ngược.
Môi tôi khẽ chạm lên môi cậu.
Đôi môi cậu mềm mại, căng mọng, đặc biệt dễ hôn.
Nhưng ngay giây sau, tôi bị một vật lạnh và cứng cấn vào — chính là khuyên môi của cậu.
Tôi theo bản năng khẽ nhíu mày.
Chỉ một biểu cảm nhỏ ấy thôi, cũng bị Lâm Diễn nhìn thấu.
Không chút do dự, cậu tháo ngay chiếc khuyên môi nhỏ xíu kia, tiện tay vứt đi.
Thứ vốn dĩ rất thích, nhưng vì suýt làm tôi đau, liền trở nên chướng mắt với cậu.
Bàn tay nóng ấm áp lấy gương mặt tôi, mang theo sự dịu dàng xen lẫn vội vã không thể cưỡng lại, cậu lại cúi xuống hôn, sợ lãng phí bất kỳ giây nào.
Một phút chưa bao giờ vừa dài đằng đẵng, vừa ngắn ngủi đến thế.
Khi kết thúc, tôi không dám nhìn ai.
Vành tai Lâm Diễn đỏ bừng đến trong suốt, đôi môi còn ánh nước, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng long lanh, bám riết lấy tôi, ngập tràn sự thỏa mãn và vui sướng chẳng hề giấu diếm.
Lâm Vi nhìn chúng tôi, trong mắt toàn là kinh ngạc và nghi hoặc.
Cô ấy mấp máy môi, dường như định nói gì, cuối cùng chỉ day day thái dương, lẩm bẩm:
“Chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi… Lâm Diễn căn bản đâu phải gu của Miểu Miểu.”
10
Tan tiệc, Lâm Vi đã ngà ngà say, miệng còn lẩm bẩm:
“Đều tại thằng nhóc Lâm Diễn c/h/ế/t tiệt kia, hại cậu chẳng tìm được người mới…”
Nào ngờ nhân vật chính mà cô mắng, lúc này đang làm mặt chán ghét cõng cô trên lưng.
Nghe xong, cậu suýt nữa vứt luôn cô xuống đất.
Tôi trừng cậu một cái, cậu mới ngoan ngoãn cõng cho tử tế.
Đưa Lâm Vi lên xe, tôi vẫn chưa yên tâm, sợ dọc đường cô ấy khó chịu, nên cũng theo về nhà họ Lâm.
Sắp xếp xong xuôi cho Lâm Vi, tôi cũng bị cồn và mệt mỏi đánh gục, đầu óc choáng váng.
Bác gái chuẩn bị canh giải rư/ợ/u:
“Miểu Miểu, muộn thế này rồi, lại còn uống rư/ợ/u, đừng về nữa, ở lại thêm một đêm đi.”
Tôi nhìn sắc đêm dày đặc ngoài cửa sổ, gật đầu đồng ý.
Rửa mặt xong, nằm trên chiếc giường mềm mại, tôi lại trằn trọc chẳng ngủ nổi.
Mọi chuyện xảy ra tối nay cứ như cuộn phim tua đi tua lại trong đầu, đặc biệt là nụ hôn nóng rực ấy…
Đúng lúc này, ban công vang lên những tiếng sột soạt.
Một lát sau, có người khẽ gõ cửa kính.
Là Lâm Diễn.
Tôi không nhúc nhích, giả vờ ngủ say.
Ngoài cửa lặng im chốc lát, kế đó là giọng nói đè thấp, mang theo ấm ức cùng chút nịnh nọt:
“Chị… em biết chị chưa ngủ… mở cửa đi, được không?”
Tôi im lặng.
Cậu dường như tựa trán lên cửa, giọng càng thêm ai oán, còn sụt sịt:
“Bên ngoài lạnh lắm… gió to nữa… chị, cầu xin chị, mở cho em một chút thôi… em chỉ muốn nhìn chị một lát…”
Những lời van nài cẩn thận ấy gõ nhịp thẳng vào phòng tuyến nơi tim tôi.
Nghĩ tới cảnh cậu mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng trong gió đêm, tôi cuối cùng cũng chịu thua.
Đành hạ quyết tâm, tung chăn bước ra, ngần ngừ một chút rồi mở khóa.
Vừa hé cửa, cậu lập tức chen vào.
Khoảnh khắc sau, tôi đã bị ôm chặt trong vòng tay còn vương hơi lạnh.
“Chị…”
Cậu vùi mặt vào hõm cổ tôi, tham lam hít thở, vòng tay siết chặt như muốn hòa tôi vào m/á/u thịt.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thân thể bỗng nhẹ bẫng — cậu đã bế ngang tôi lên!
“Lâm Diễn, em…” Tôi khẽ kêu, bản năng vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Không đáp, cậu ôm tôi, nhanh nhẹn như con báo con giữ mồi, vài bước quen đường là luồn qua hành lang, chui thẳng vào phòng mình.
Đặt tôi lên giường, cậu lập tức xoay người, “cạch” một tiếng khóa trái cửa.
Xong xuôi, cậu mới như thở phào, sợ tôi bỏ trốn mất.
Phòng chỉ sáng bởi đèn ngủ vàng mờ, khắc họa gương mặt cứng cỏi căng thẳng cùng mái tóc bạc sáng lóa.
Cậu từng bước tiến lại gần.
“Bịch” một tiếng.
Cậu quỳ thẳng xuống trước mặt tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đôi tay rắn chắc đã ôm chặt lấy chân tôi.
Một mét chín, dù có quỳ vẫn mang khí thế áp lực, nhưng cậu lại áp má lên đùi tôi cọ nhẹ, giọng đầy tủi thân:
“Chị, đừng bỏ rơi em nữa… em chịu không nổi rồi… chị còn lờ em nữa, em sắp phát điên mất…”
Ngẩng mặt lên, trong mắt cậu chan chứa ấm ức.
“Hơn nữa tối nay chị hôn em rồi. Chị chủ động hôn em!
Chị không thể hôn xong lại phủi sạch… chị, cho em một danh phận đi… đừng để em sống trong nơm nớp nữa, em xin chị…”
Thằng nhóc này nửa đêm bế người ta sang phòng mình, giờ lại giả vờ đáng thương như chú cún con ngoan ngoãn.
Khiến tôi bỗng bật cười “phụt” một tiếng.
Lâm Diễn sững lại, đôi mắt thành khẩn nhìn tôi, chờ đợi phán quyết.
Tôi duỗi mũi chân trần, khẽ chấm vào lồng ngực rắn chắc của cậu.
Trong nháy mắt, cậu mềm oặt như bị rút hết xương, ngã ngửa ra sau, nằm sóng soài trên thảm, cổ họng còn phát ra tiếng rên nho nhỏ, như con cá mắc cạn bị tôi tùy ý khống chế.
Đầu ngón chân tôi lướt qua những múi cơ bụng săn chắc ẩn dưới lớp đồ ngủ, cảm nhận rõ sự run rẩy.
Cậu ôm lấy bàn chân tôi, ánh mắt trở nên mơ màng khát khao, miệng liên tục gọi:
“Chị… chị…”
Bộ dạng chẳng khác nào một chú chó con bị chủ nhẹ nhàng đặt chân lên bụng, vừa phấn khích vừa không dám làm loạn, chỉ biết rên rỉ tỏ rõ sự khao khát và phục tùng.
Vừa tội nghiệp, vừa gợi cảm.
Một luồng nhiệt nóng rực bỗng dâng lên từ bụng dưới tôi.
Chẳng kìm được nữa, tôi trượt xuống khỏi giường, trực tiếp ngồi vắt ngang hông cậu.
Thân thể cậu khựng lại, hơi thở lập tức dồn dập.
Tôi cúi xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu đang kịch liệt chuyển động.
Giọng tôi thấp đi, mang theo cảnh cáo:
“Lát nữa… nhỏ tiếng thôi.”
…
Nắng mai len qua khe rèm, nghịch ngợm đậu trên mí mắt.
Tôi lơ mơ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là ngực bị đè nặng.
Nhìn xuống, một mái đầu bạc trắng đang thoải mái gối trên lồng ngực tôi.
Cậu ngủ say, hơi thở đều đặn ấm áp, cánh tay còn bá đạo quấn chặt eo tôi.
Tôi nhíu mày, vừa bực vừa buồn cười — thằng nhóc này, chưa cai sữa chắc?
Dường như cảm nhận được động tĩnh, Lâm Diễn vô thức dụi dụi, phát ra tiếng thở dài đầy mãn nguyện.
Tôi ngắm mái tóc bạc đặc trưng, dưới ánh sáng sớm lấp lánh như phát sáng, chợt mở miệng:
“Lâm Diễn.”
Cậu mơ màng “ừ” một tiếng, ngẩng đầu, đôi mắt còn đượm nét ngái ngủ ngoan ngoãn.
Tôi đưa tay xoa mái tóc mềm mại ấy:
“Vài hôm nữa, đi nhuộm lại tóc đen đi.”
Tuy màu tóc trắng bạc ấy cộng thêm gương mặt đẹp, đúng là đẹp trai như bước ra từ truyện tranh, nhưng—
Tôi theo đuổi phong cách trưởng thành, nếu đi bên nhau chắc chắn sẽ khiến người ta ngoái nhìn, tôi không muốn bị bàn tán sau lưng.
Lâm Diễn ngoan ngoãn đáp:
“Vâng~ nghe lời chị hết~”
Nói rồi, cậu còn thỏa mãn dụi đầu vào hõm cổ tôi thêm mấy cái.